Chương 6: Ái muội trong rạp chiếu phim

Editor: Xuân Hoa-------

“Thứ sáu tuần này trường học tổ chức cho lớp đi xem phim giáo dục, một buổi chiều đều không cần phải học, này cũng quá hạnh phúc đi!” Tô Tiểu Mạt dùng tay chống cằm, cười xán lạn giống như một đóa hoa mặt trời.

Thật là cô ấy lúc nào cũng vậy!

Đi học thì luôn cảm thấy thật phiền, mệt mỏi, nhưng tới lúc được trường tổ chức cho đi chơi, lại sẽ cảm thấy thời gian ở trường học là tốt đẹp nhất.

“Văn Văn, cậu nói xem Chu Linh Khôn có phải hay không thích cậu?”

Đề tài thật mau liền bị đổi, rõ ràng vừa rồi còn đang thảo luận việc trường học tổ chức xem phim, giờ lại chuyển sang vấn đề của Chu Linh Khôn.

Vương Văn Văn nghe được Tô Tiểu Mạt hỏi, có chút thẹn thùng, không biết có phải hay không cô quá mức tự luyến, nhưng là cô cũng cảm thấy…… Chu Linh Khôn, có phải hay không thích cô?

“Cậu ta mỗi ngày đều cho cậu sữa bò, hơn nữa đối xử với cậu thật thân mật…… Ai ai cũng nói Chu Linh Khôn tính cách bá đạo hung hăng, vậy mà đứng trước mặt cậu liền thay đổi 360 độ, khẳng định chỉ có thích cậu mới như vậy thôi!”

Nói xong Tô Tiểu Mạt còn dùng sức gật đầu, phảng phất muốn gia tăng mức độ đáng tin của câu nói.

“Cậu ấy lại chưa nói cái gì…… Hơn nữa chúng ta vẫn còn là học sinh, tốt nhất không nên yêu sớm!” Vương Văn Văn vò nhăn góc áo, trong lòng rối rắm.

Chính là Chu Linh Khôn thật sự thích cô sao?

Nhưng mà hắn lại chẳng tỏ tình với cô, hơn nữa từ nhỏ đã được gia đình giáo dưỡng nghiêm khắc, đối với yêu sớm vẫn là có chút kháng cự.

Vương Văn Văn có chút buồn rầu, kỳ thật nếu Chu Linh Khôn bây giờ tỏ tình, cô cũng không biết có nên hay không đáp ứng, yêu sớm a, mặc kệ nghe ai nói, đều không phải chuyện tốt đâu.

……

Trường học tổ chức chiếu phim với nội dung ý nghĩa giáo dục, đương nhiên, cũng sẽ có một ít nhàm chán, Vương Văn Văn nhìn Chu Linh Khôn đang đi đến, kinh ngạc, hắn cư nhiên lại mang theo một đống đồ ăn!

Toàn bộ trên bàn đều chất đầy đồ ăn vặt, làm Vương Văn Văn nghẹn họng nhìn trân trối.

“Tôi sợ cậu sẽ nhàm chán, cho nên mới mang lên nhiều như vậy, nếu nhàm chán, chúng ta hai người liền cùng nhau ăn cái gì đi.”

“Thật săn sóc nga ~”

Tô Tiểu Mạt bên cạnh trêu chọc.

Vương Văn Văn thẹn thùng hướng về phía Chu Linh Khôn cười cười, gần đây cô cũng quen việc hắn thường xuyên chiếu cố cô, “Cậu có đem theo sữa bò sâu tây không?"

“Có đem có đem, làm sao dám quên thứ quan trọng nhất được!”

Chu Linh Khôn cười xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, phảng phất muốn tràn ra khỏi đôi mắt, làm Vương Văn Văn sửng sốt vài giây.

Bộ phim bắt đầu.

Ánh đèn lờ mờ, thanh âm nói chuyện xung quanh cũng chậm rãi thu nhỏ, Chu Linh Khôn ngồi bên cạnh Vương Văn Văn, bởi vì ở trong bóng tối nên chỉ có thể nhìn chút sườn mặt, trong lòng xôn xao không thôi.

Đúng là nhìn như thế nào, đều rất đẹp.

Vương Văn Văn cảm nhận được ánh mắt của Chu Linh Khôn, nhìn qua, “Nhìn tôi làm gì, cậu tập trung xem phim đi.”

Ánh mắt của hắn nhìn cô quá đỗi mãnh liệt, phảng phất cảm giác muốn xuyên thấu, làm cô có chút hoảng.

Chu Linh Khôn…… Thật là cô không có biện pháp nào có thể biết được hắn đang nghĩ đến cái gì mà lại nhìn cô như vậy. Vương Văn Văn trong lòng có chút thất bại, cô thật sự không hiểu hắn.

“Chính là tôi cảm thấy Văn Văn so với phim, phải nói, đẹp hơn gấp trăm lần.”

Lại như vậy! Lại như vậy!

Mỗi lần đều đem cô đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, đối xử với người khác thì rất hung dữ, ở trước mặt cô liền hoa ngôn xảo ngữ*!

Hoa ngôn xảo ngữ ý muốn ám chỉ người nói những lời hay nhưng vô nghĩa

“Này! Cậu có thể hay không…… Có thể hay không không cần nói như vậy!”

Vương Văn Văn thừa dịp không gian tối tăm, che lại ngực, tim đập có chút mau, trên mặt cũng rất nóng, Chu Linh Khôn thật là rất đáng ghét!

Nhưng người nào đó lại không có ý định dừng lại. Thừa dịp cô thẹn thùng, rạp chiếu phim lại tối tăm, Chu Linh Khôn vươn tay, lấy mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

“Bất cứ là nơi nào đều đẹp, mặt, tay, tóc……”

Vương Văn Văn trong lòng giống như nai con chạy loạn, phỏng chừng trên mặt cũng có thể chiên trứng gà, cô muốn lấy tay ra, lại bị gắt gao nắm lấy, một chút không thể động đậy.

“Buông ra……”

“Không buông!”

“Buông ra được không!”

“Không buông!”

Hai người ấu trĩ cứ nói qua nói lại như vậy, cuối cùng Vương Văn Văn dứt khoát đầu hàng, cảm giác lòng bàn tay đều có chút ra mồ hôi.

Lòng bàn tay có chút ngứa, đó là do hắn cứ dùng đầu ngón tay gãi gãi ở nơi đó, Vương Văn Văn cắn cắn môi, “Cậu có thể hay không đừng náo loạn nữa, còn có để cho tôi xem phim không?”

“Cậu lại đây ~”

Chu Linh Khôn dùng bàn tay còn lại, ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Vương Văn Văn chớp chớp mắt, lắc đầu, cô còn lâu mới đi qua, cô mới không dễ mắc lừa!

“Cậu lại đây, tôi nói với cậu một câu rồi sẽ để cho cậu xem phim.”

Cuối cùng vẫn là bị lừa, đem đầu thò lại gần, kết quả hắn dùng một tay chế trụ sau gáy của cô, cánh môi đυ.ng vào nhau.

Trong nháy mắt kia, Vương Văn Văn cảm thấy đầu cô tựa như vừa có một tiếng nổ mạnh.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~

======

🔹Các bạn yêu thích truyện thì donate để mình có thêm đông lực nhé.