Chương 91: Văn Văn hoàn toàn được hoan nghênh như trước đây

"Chị gái, tâm tư quá phức tạp đen tối cũng không tốt, nhanh già lắm!"

Phó Lam Kình vươn ngón trỏ lắc lắc, vẻ mặt đơn thuần vô tội, lời nói lại làm cho Tô Phương Vũ đỏ bừng mặt: "Biết Chu Linh Khôn vì sao không thích chị sao, bởi vì chị Văn Văn nhìn qua trẻ hơn chị rất nhiều, chị ấy đơn thuần thiện lương, mà chị gái thì, nếu không phải chị cùng tuổi với chị Văn Văn, em nhìn còn muốn gọi chị là cô đấy."

"Cậu có ý gì!"

Tô Phương Vũ khẽ cắn môi, đè nén phẫn hận trong lòng, lại nói: "Chẳng lẽ cậu chuẩn bị từ bỏ như vậy, xem ra cậu cũng không có bao nhiêu thích Vương Văn Văn!"

Cô?!

Vậy mà lại nói gọi cô ta là dì?! Nếu không phải bây giờ cô ta cần Phó Lam Kình, cô ta nhất định phải gọi người đến gϊếŧ chết hắn!

Nhìn biểu tình dữ tợn của Tô Phương Vũ, Phó Lam Kình bĩu môi.

Nếu như thích chính là đi thương tổn đối phương, vậy hắn tình nguyện không thích Vương Văn Văn.

Phó Lam Kình cười khẽ, chị gái này tâm tư ác độc làm sao biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cô ta chỉ biết cướp đoạt thứ mình muốn, nói cái gì để cho hắn có được Vương Văn Văn, kỳ thật chỉ là cô ta muốn được Chu Linh Khôn mà thôi.

Haiz, tại sao làm người không thể đơn thuần một chút chứ?

"Em chính là thích chị Văn Văn mới không hợp tác với chị, chị gái à, không, cô à, đừng đến tìm cháu nữa, cháu sẽ không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương chị Văn Văn, nếu như cô cứ như vậy, cháu sẽ đối phó với cô đấy, đừng thấy cháu tuổi còn nhỏ, thủ đoạn của cháu cũng không nhỏ đâu."

Phó Lam Kình hướng về phía Tô Phương Vũ cười cười, trên mặt đơn thuần vô tội.

...

Tô Phương Vũ không nghĩ tới kế hoạch của mình còn chưa thực hiện đã gặp phải thất bại, cũng thật không ngờ, Phó Lam Kình lại nói toàn bộ lời cô ta nói cho Vương Văn Văn!

"Chị Văn Văn, hôm qua có người tên Tô Phương Vũ tới tìm chị, chị ta có ý đồ xấu đối với chị!"

Tô Phương Vũ?

Đã rất lâu không nghe tên cô ta, nhưng... Nữ sinh kia còn chưa từ bỏ việc thích Chu Linh Khôn sao?

Nhưng cho dù cô ta có thích Chu Linh Khôn, tìm Phó Lam Kình thì có ích lợi gì?

Vương Văn Văn có chút nghi hoặc.

"Cô ta đến tìm em để làm gì?"

"Bởi vì cô ta biết em thích chị, cho nên muốn lợi dụng em làm tổn thương chị, chị Văn Văn, em không nói với chị, sợ sau khi chị biết em sẽ không để ý tới em, nhưng em thật sự thích chị."

"Cô ta cho rằng em sẽ hợp tác với cô ta, nhưng tuyệt đối sẽ không, bởi vì thích một người, cho dù không chiếm được, cũng không nên thương tổn, em thật lòng thích chị Văn Văn, cho nên không muốn để cho chị bị một chút thương tổn nào."

"Cho nên... Cho dù từ chối em, cũng không cần phớt lờ em có được hay không."

Vương Văn Văn kỳ thật có hoài nghi Phó Lam Kình thích cô, nhưng sau đó cô lại bỏ đi loại hoài nghi này, cho rằng Phó Lam Kình thật sự đối đãi với cô như một người chị gái, nhưng bây giờ...

Hắn thực sự thích cô?!

"Phó Lam Kình, em không cần thích chị đâu, chị chỉ coi em như em trai, chị có bạn trai, hơn nữa chị rất thích bạn trai của chị, sẽ không chia tay với anh ấy."

Vương Văn Văn rất quyết đoán từ chối Phó Lam Kình.

"Nếu như em từ bỏ không thích chị, như vậy sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu như em kiên trì... Xin lỗi, chị không muốn làm bạn trai chị đau lòng."

Lần này Vương Văn Văn vô cùng kiên định, cô không muốn làm tổn thương bất kỳ người đàn ông nào thích cô nữa, Chu Linh Khôn, Hứa Tòng Khê và Lục Quan Dịch đều là những người cô để ở trong lòng, cô không thể hoa tâm như vậy nữa!

"Vậy chúng ta làm bạn đi!"

Trong lòng Phó Lam Kình rất không cam lòng, tình cảm của hắn không kém bạn trai của chị Văn Văn một chút nào, nhưng vì sao chị Văn Văn lại không chịu cho hắn một cơ hội?

Đáng tiếc Phó Lam Kình không biết chính là, Vương Văn Văn và ba người đàn ông là duyên phận kiếp trước, hắn tuyệt đối không có khả năng chen vào giữa bọn họ, chỉ có thể âm thầm giấu thích đó ở trong lòng, có lẽ sẽ thoải mái, có lẽ cả đời cũng sẽ không quên.

"Được, sau này chúng ta vẫn là bạn bè."

Có lẽ là bởi vì Phó Lam Kình quá tốt, Vương Văn Văn cũng không tiện hoàn toàn không để ý tới hắn, hơn nữa hắn có thể cố ý nhắc nhở cô về chuyện của Tô Phương Vũ, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

Vương Văn Văn không nghĩ tới Tô Phương Vũ còn có ý nghĩ ác độc như vậy, vậy mà còn chưa buông tha Chu Linh Khôn, rõ ràng Chu Linh Khôn lãnh khốc vô tình đối với cô ta như vậy, còn muốn thế nào?!

Chuyện này nhất định phải nói cho Chu Linh Khôn, nếu lần này Tô Phương Vũ không thành công, lại tìm người khác thì phải làm sao bây giờ!

Phó Lam Kình là chính nhân quân tử, không có nghĩa là tất cả mọi người đều là chính nhân quân tử, nếu Tô Phương Vũ tùy tiện tìm người đến vũ nhục cô thì sao?!

Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Văn Văn trắng bệch.

Nhưng mà làm cho Vương Văn Văn không nghĩ tới chính là, nguy hiểm cô gặp phải không phải đến từ Tô Phương Vũ, mà là có người khác.

...

Sau khi trở về, Vương Văn Văn kể chuyện Tô Phương Vũ cho Chu Linh Khôn, Hứa Tòng Khê và Lục Quan Dịch, hỏi xem bọn họ có biện pháp gì để Tô Phương Vũ không quấy rầy nữa.

"Cô ta còn dám như vậy!"

Sắc mặt Chu Linh Khôn tối sầm lại, hắn cho rằng sau khi mình cảnh cáo, Tô Phương Vũ cũng không dám làm gì nữa, không nghĩ tới cô ta lại đi tìm người khác, vẫn là một nam sinh thích Văn Văn.

May mắn là nam sinh kia nhân phẩm không tệ, bằng không...

"Yên tâm đi, bọn anh sẽ cho cô ta một giáo huấn!"

"Nhưng mà có vẻ Văn Văn vẫn được hoan nghênh như trước, ngay cả em trai nhỏ cũng thâm tình như vậy, nhưng mà Phó Lam Kình này cũng không tệ lắm, nếu như cậu ta có thể bỏ đi ý niệm đối với em, làm bạn bè cũng được."

Lục Quan Dịch xoa xoa tóc Vương Văn Văn, hắn không ngại cô kết giao bạn bè ở trường, hơn nữa hắn tin tưởng Vương Văn Văn sẽ không thích người khác.

"Yên tâm đi, em đã nói rõ ràng với cậu ấy."

Ba người đàn ông lại thương lượng một chút, cuối cùng phải làm thế nào mới có thể làm cho Tô Phương Vũ hoàn toàn biến mất trong thế giới của bọn họ.

Tục ngữ nói rất hay, tử giáo giáo phụ chi quá (nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha), Lục Quan Dịch quyết định để cho cha mẹ Tô Phương Vũ mang Tô Phương Vũ ra nước ngoài, biến mất trước mặt bọn họ.

Tiêu thụ vật chất ở nước ngoài cao như vậy, Tô gia cũng không phải là người có tiền gì, ở nước ngoài nhất định trải qua vô cùng gian khổ, một người phụ nữ ái mộ hư vinh như Tô Phương Vũ, tự nhiên sẽ vì hư vinh của cô ta mà trả giá.

Một người nghèo không đáng sợ, một người sa ngã mới đáng sợ.

Dưới sự điều hành của Lục Quan Dịch, Tô Phương Vũ rất nhanh đã biến mất trong khuôn viên trường, đang lúc Vương Văn Văn cho rằng cuộc sống đại học của mình đã hoàn toàn an nhàn, một chuyện đáng sợ đã xảy ra.

...

Hôm nay, cô chuẩn bị ra ngoài trường mua một ly trà sữa, sau khi lấy được tiền lẻ, cô chậm rãi đi trên đường, đón ánh mặt trời, có chút nhàn nhã.

Một sản phẩm mới được sản xuất tại một cửa hàng trà sữa bên ngoài trường học, sau khi Phó Lam Kình mang cho cô một ly, cô cảm thấy đặc biệt ngon, không nhịn không được muốn uống.

"Như thế nào..."

Đầu Vương Văn Văn lắc tới lắc lui, nhìn bốn phía.

Làm sao mà cô có cảm giác như ai đó đang nhìn mình nhỉ?