Chương 2: Anh rể, bên dưới em chạm vào liền ra nước

Thư Nghiên rụt vai lại, lông mi rũ xuống, khoảng cách giữa cả hai gần hơn, cả người cô đều tỏa ra hương vị bất lực: “Chuyện này nói ra rất xấu hổ.”

“Xấu hổ cái gì? Anh chính là bác sĩ đấy, có cái gì không thể nói.”

Sắc mặt Thư Nghiên càng thêm phiếm hồng, giọng nói vô cùng nhỏ: “Ân, là cơ thể em không tốt lắm.”

Trên mặt khuôn mặt luôn bày ra dáng vẻ đạm mạc của Lăng Hạo Nhiên hiếm khi thấy một tia ấm áp, hắn nhẹ nhàng an ủi tiểu cô nương đang lộ ra làn da tinh tế bóng loáng, cả người tràn đầy vẻ thiếu nữ non nớt: “Em vợ, cơ thể không thoải mái ở đâu?”

Thư Nghiên dựa vào cánh tay cường tráng của hắn, cảm thụ sự ôn nhu hắn đem lại, lúc này phảng phất có sự an ủi lan tràn toàn thân.

Quá nhiều ngày cô phải nghe âm thanh tra tấn đấy, Thư Nghiên biết chính mình trở nên rất mẫn cảm, hiện tại rất cần anh rể an ủi.

“Chính là gần đây cơ thể em rất kỳ quái, chỉ cần chạm vào một chút, bên dưới chảy ra rất nhiều nước.”

“Thật vậy chăng?” Lăng Hạo Thiên càng thêm hứng thú, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô. Hôm nay hắn đã làm cùng vợ mình hai lần, nhưng tựa hồ côn ŧᏂịŧ vẫn rất sung sức, tuy vật đó không cứng hẳn lên nhưng vẫn run nhè nhẹ.

Đương nhiên hắn không phải người mù, biết Thư Nghiên rất xinh đẹp, chẳng qua nam nữ khác biệt, bình thường cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô, miễn cho vợ mình suy nghĩ linh tinh.

Nhưng hôm nay có chút không giống mọi khi, cả người tiểu cô nương tràn ra xuân tình, thật sự quá mức hút người.

“Là sự thật.” Thư Nghiên thấy anh rể không tin, lặng lẽ vươn tay phải ấn ấn hoa huyệt.

Khả năng chính mình cũng chưa từng nghĩ đến, em vợ không nên làm vậy trước mặt anh rể. Bỗng nhiên hoa huyệt nhỏ của cô rung động một chút, nháy mắt dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt qυầи ɭóŧ.

Lăng Hạo Thiên càng thêm không thể khống chế, nắm chặt đầu vai cô em vợ, đôi mắt gắt gao nhìn phía dưới, hô hấp dần trở nên nặng nề, thanh âm khe khẽ hỏi Thư Nghiên: “Mỗi ngày Nghiên Nghiên đều như vậy?”

Cảm nhận được ánh mắt anh rể nhìn mình, khuôn mặt Thư Nghiên đỏ bừng, hai chân không tự giác kẹp chặt, chỉ dám nhút nhát nói nhỏ: “Không phải, chỉ là mỗi lần nhìn anh rể bên dưới em mới chảy nước.”

Vừa dứt lời, tay nhỏ lập tức kéo kéo áo che bên dưới, cơ thể căng cứng lại, chẳng qua một đôi nhũ hoa cực lớn lồ lộ trước mắt hắn trông vô cùng mê người.

“Thật như vậy sao?” Lăng Hạo Thiên nắm đôi tay đang che bên dưới, không chờ cô kịp phản ứng đã duỗi ra phía hoa huyệt mẫn cảm của cô.

Chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát, nháy mắt tiểu huyệt phía dưới đã tiết ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt một mảnh nhỏ.

Cả người Thư Nghiên căng thẳng, đôi chân kẹp chặt ngón tay nam nhân không buông ra. Dù sao đây cũng là địa phương quan trọng nhất, bản năng sẽ sinh ra một ít phản ứng nhưng cô vẫn giả vờ như không muốn: “Ân ân...không cần~ anh rể, anh đang làm gì nha...em ngứa quá, thực sự bên dưới rất khó chịu.”

“Nghiên Nghiên đừng khẩn trương, cơ thể em đang sinh bệnh, anh rể sẽ kiểm tra tốt giúp em.” Lăng Hạo Nhiên thâm ý cười nhạt, phun khí nóng bên tai nữ hài, ngón tay chậm rãi an ủi hoa huyệt nhỏ, hy vọng cô buông bỏ cảnh giác đối với mình.

Cả người Thư Nghiên khó nhịn, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào nhưng cơ thể lại rất thành thật, chậm rãi mở hai chân khiến hoa huyệt ướt đẫm thẳng tắp đối diện người nam nhân.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Hạo Nhiên càng thêm tươi cười dào dạt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ vành tai Thư Nghiên. Đôi tay cũng không an phận, trực tiếp thò vào bên trong cọ cọ.

Đến thời cơ thích hợp, tay hắn không còn chần chờ nữa, trực tiếp chui vào qυầи ɭóŧ, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, chọc đến Thư Nghiên không nhịn được vặn vẹo mông chuyển động theo động tác của hắn.

Không nhanh không chậm mà chậm rãi âu yếm bên môi âʍ ɦộ, thẳng đến khi cô không còn cảnh giác, ngón tay cắm một chút vào trong môi âʍ ɦộ quấy, mỗi lần như vậy đều mang theo chất lỏng trong suốt ra.

“Thoải mái không, Nghiên Nghiên?”

Thư Nghiên không còn nhịn nổi du͙© vọиɠ trong người, chưa được một lúc hai chân không tự chủ cọ xát bàn tay hắn, thịt non bên trong âʍ ɦộ càng không buông tha, theo mỗi lần rút ra thọc vào không ngừng mυ"ŧ mạnh, luyến tiếc ngón tay hắn rời khỏi.

Đợi cho bên trong hoa huyệt hoàn toàn buông lỏng lại càng nhịn không được, trong miệng chậm rãi phát ra âm thanh rêи ɾỉ: “Ân, thoải mái.”

“Có muốn hay không, cởi đồ ra để anh rể kiểm tra thật tốt?”

Khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp của Thư Nghiên đỏ bừng, mắt không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nghiêng nghiêng đầu đáp ứng một tiếng.

Chỉ chờ cô đáp ứng, nụ cười bên môi Lăng Hạo Nhiên nở rộ. Khuôn mặt vốn dĩ trang nghiêm yên lặng dần trở nên trở nên tà mị, phá lệ không giống người tốt.