Chương 11: Kiếm của người mù

Editor: Đoái Nhiên

“Này, không ổn lắm đâu, nhỡ may…” Trong đám người có người nhỏ giọng nói, “Nhỡ may có lời nói dối, vậy chẳng phải sẽ phải hứng chịu chín đạo thiên lôi, còn nghiêm trọng hơn cả độ kiếp, thân thể hiện giờ của Mạnh sư đệ… Chịu được sao?”

“Không nói dối, tất sẽ không bị thiên lôi đánh.”

Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn Mạnh Hồng Tuyết một cái: "Nếu Mạnh sư đệ đã kiên trì nói lời của mình không sai, vậy chắc sẽ không e ngại thiên lôi đâu nhỉ?"

Vẻ mặt của Mạnh Hồng Tuyết không thay đổi, chỉ trầm ngâm một lúc.

Kỳ Niệm Nhất thản nhiên hỏi: "Chắc không phải là, Mạnh sư đệ không dám đồng ý đấy chứ?”

“Nếu thật sự lo lắng mình đang bị thương, không chịu nổi thiên lôi, vậy chờ thêm chút nữa cũng không hẳn là không thể. Tóm lại ta đã bế quan ở Ngục Phong một tháng rồi, không ngại chờ thêm một tháng nữa đâu.”

Gió mạnh và hình phạt liệt hỏa ở Ngục Phong, bị nàng nói nhẹ nhàng đơn giản cứ như Ngục Phong chỉ là nơi bế quan của nàng.

“Không cần ——”

Mạnh Hồng Tuyết còn chưa kịp đáp lại thì đã có một giọng nói vang lên ngoài cửa, giọng nói ấy như đá nặng dưới suối lạnh, lạnh đến thấu xương, nhưng trong đó lại ẩn chứa chút hàm ý lười biếng.

Mọi người theo tiếng phát ra nhìn lại, người tới có dáng người cao lớn, đối lập rõ với giọng nói rét lạnh, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều toát lên vẻ lười biếng.

Người này một thân áo bào rộng, chỉ dùng một sợi dây thắt ngang hông, y phục màu đỏ mỹ lệ phác họa ra màu da trắng lạnh.

Trông hắn không giống với người tu hành, ngược lại trông giống một công tử ca hay dạo chơi nhân gian.

Thấy hắn xuất hiện, thần sắc của mọi người không giống nhau.

Có người thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng có người âm thầm kiêng kị.

Sau khi người này bước vào thì không hề có chút khách sáo, tự mình tìm vị trí ngồi xuống, hắn ngồi ngay tại vị trí dưới của Linh Hư Tử, tay áo rộng thùng thình phiêu dật như gió, mi mắt lười biếng nhấc lên quăng ánh mắt về phía Mạnh Hồng Tuyết, hắn nói:

“Không cần đợi thêm một tháng nữa, giờ đi vấn tâm luôn đi, có ta ở đây, hắn không chết được.”

Linh Hư Tử thấp giọng nở nụ cười: "Ngươi tới nhanh thật, không phải hôm qua còn đang làm việc ở Tây Châu sao? Lo cho sư muội à?”

Người này tự rót cho mình một chén trà, dây áo phất lên, dấy lên một cơn gió lạnh, cổ tay xoay ngược, trong lúc pha trà, động tác nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thèm nhìn Kỳ Niệm Nhất lấy một cái, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Lo cho nàng ấy làm gì.”

“Ồ?” Linh Hư Tử chống cằm hỏi, “Hoài Du, mạch Vẫn Tinh của các ngươi chỉ có duy nhất đứa trẻ này là nữ, ngươi không sợ nàng bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Thương Hoàn sao?”

Lúc này Ôn Hoài Du mới ngước mắt, hắn có một đôi mắt cực đen, ánh mắt lại ấm áp như tuyết, lạnh nhạt không nói nên lời, hắn nhếch khóe miệng:

“Nếu thật sự nàng ấy đã làm ra loại chuyện bực này, không cần các vị động thủ, ta sẽ tự tay đóng thấu cốt đinh vào người nàng. Nếu không, nàng ấy da dày thịt béo, cho vào Ngục Phong ở thêm mấy tháng cũng không sao.”

Cảm nhận được ánh mắt hạ mình hàng quý của Ôn Hoài Du, Kỳ Niệm Nhất da dày thịt béo mới thấp giọng hô một câu: “Đại sư huynh.”

Ôn Hoài Du cười như không cười: “Chờ qua thiên lôi vấn tâm, hãy gọi Đại sư huynh sau.”

Kỳ Niệm Nhất: “Ồ.”

Linh Hư Tử nhìn sư huynh muội nói chuyện, ánh mắt vẫn nghiền ngẫm: "Cũng được, có vị Y Tiên là ngươi ở đây, Hồng Tuyết sẽ không đến mức bị thiên lôi làm cho bị thương.”

Ôn Hoài Du nhướng mày: "Chưa đắc đạo phi thăng, không thể xưng là “Tiên”.”