Chương 26: Ba viên linh thạch

Editor: Đoái Nhiên

Người bán bản đồ thấy hai người bởi vì lời này của mình mà dừng bước, cho rằng lý do thoái thác này của mình vô cùng hữu dụng, càng ra sức hơn: “Thì ra hai vị còn chưa biết tin tức kiếm của thần tượng Vân Dã sẽ xuất thế trong chuyến đi thăm dò biển Vô Vọng lần này sao?”

Kỳ Niệm Nhất: “… Có nhiều người biết lắm à?”

Người bán bản đồ mở to hai mắt, gật gật đầu, vô cùng tự hào mà chỉ vào đám kiếm tu đeo linh kiếm trên lưng ở bên bờ: “Cái đó là đương nhiên, bọn họ đều mua bản đồ trong tay ta, tuyệt đối không phải giả!”

Nói xong, nàng ấy móc ra một tập bút tay: "Đây chính là bản đồ mà ta phải tốn công tốn sức, khó khăn lắm mới lấy được từ Linh Tiêu điện, hàng thật giá thật, hai vị nhìn xem?"

Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất chậm rãi chuyển lêи đỉиɦ đầu người bán bản đồ, một hàng chữ nhỏ màu vàng sáng lên.

[Tán tu/ Nhị đương gia đứng sau màn của Nguyệt Hạ Thính Phong · Tiêu Dao Du - Trúc Cơ (đỉnh phong)]

Nguyệt Hạ Thính Phong lâu, là nơi tụ tập những lái buôn và nguồn tin tức lớn nhất đại lục.

Thế nhưng Nhị đương gia phía sau màn lại chỉ là một tán tu có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong?

Tiêu Dao Du hoàn toàn không biết thân phận của mình đã hoàn toàn bại lộ, vẫn đang kiệt lực đẩy mạnh tiêu thụ bản đồ của nàng ấy:

"Quả thật, người mua bản đồ khá nhiều, người mạnh đông như kiến, hai vị cũng chưa chắc đã có thể đoạt được linh kiếm của Vân Dã, nhưng biển Vô Vọng lớn như vậy, cầm một tấm bản đồ trong tay, kiểu gì cũng không lỗ nha."

Lời này quả thật có lý, Kỳ Niệm Nhất lấy linh thạch ra, mua hai tấm bản đồ của Tiêu Dao Du, rồi nhìn nàng ấy hấp tấp chạy đi tìm người khác đẩy mạnh tiêu thụ bản đồ của nàng ấy.

Sở Tư Niên nhíu mày: "Có nội gián?”

Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Chúng ta biết chuyện này cũng chỉ mới được vài ngày, hai vị sư huynh và chưởng môn sư thúc đều không tiết lộ tin tức, có lẽ là tin tức bị lộ ra chút tiếng gió trong quá trình sư tôn truyền tin cho đại sư huynh."

Cho đến bây giờ, Thiên Nhãn của nàng vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ từ nào được đánh dấu là [Kẻ phản bội] hoặc [Nội gián] trên người bất kỳ ai thân thuộc.

Nhưng dẫu cho tin tức kiếm của Vân Dã sắp ra đời là do ai để lộ, chuyến đi tới biển Vô Vọng lần này, sợ là sẽ không nhẹ nhàng.



Sau khi vào đêm, nhóm thuyền cuối cùng cũng xuất phát, chợ biển bên bờ bến tàu dần dần tan đi, lúc này bà Phó mới đeo gùi đựng cao bảo dưỡng linh kiếm quý giá quay về cái viện nhỏ của mình.

Vừa đẩy cửa ra, mới phát hiện trong phòng chẳng biết từ lúc nào, đã có thêm một bóng người.

Bà ấy kinh ngạc, sau đó lại cười: "Thiếu chủ, sao người lại tới đây?”

Ngọn đèn dầu trong phòng thực sự rất tối, hắn ta ngồi ở bên cửa sổ, ngón tay khẽ cong, thêm dầu mới cho ngọn đèn. Ánh đèn chập chờn, ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa sổ lọt vào trong, rọi xuống vai hắn, rải xuống sự yên tĩnh thâm thúy.

Hắn ta giương mắt nhìn về phía ánh trăng, ánh trăng trắng sáng trong nhưng lại mang theo ba phần trống vắng.

“Rảnh rỗi không có việc gì, đến thăm người một lát.”

Bà Phó vui sướиɠ không thôi, lại bắt đầu bận rộn nấu nước châm trà cho hắn, nhưng lại bị nam tử ngăn cản: “Người nghỉ ngơi đi, ta ngồi một lát rồi đi ngay.”

Biết hắn ta chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, bà Phó liền ngừng lại, nhường không gian thanh tịnh cho hắn.

Hồi lâu, đợi đến khi nam tử chuẩn bị rời đi, bà lão mới cười nói: "Hôm nay, Kỳ tiểu nương tử lại tới mua cao bảo dưỡng, cao nàng ấy thích nhất là Bạch Lê Sương, lần nào tới cũng phải mua, thế nhưng nguồn cung ứng quá ít, mỗi lần chỉ có một bình.”

“Là kiếm của nàng ấy thích dùng.” Nam tử giơ tay, không chút hoang mang khẩy khẩy ngọn đèn.

Bà Phó cười ha hả: “Cũng không khác nhau gì mấy.”

Bà ấy tò mò hỏi: “Thiếu chủ, sao người không cho Kỳ tiểu nương tử biết, Bạch Lê Sương là do chính tay người làm?”