Chương 4: Vị sư tỷ đó

Editor: Đoái Nhiên

Người tới mặc đạo bào màu trắng, ống tay áo như được cố ý may rộng ra vài phần, lúc đi đường trông có vẻ phiêu dật như tiên.

Giọng nói của hắn ta có vẻ anh khí hơn người, có thể trở thành nam chính của nguyên tác, đương nhiên là tướng mạo bất phàm.

Tạ Thiên Hành sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa câu người, khóe môi giương lên tự nhiên, dù chỉ an tĩnh nhìn người ta thôi, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy thâm tình chân thành, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tiêu sái phong lưu.

Hắn ta bước vài bước lại gần, dáng người thon dài anh tuấn càng tôn lên đôi mắt đào hoa, khiến nó có thần một cách lạ kỳ: "Vốn ta nói với sư tôn, xin được vào Ngục Phong chịu hình cùng với tiểu sư muội, thế nhưng sư tôn lại nhất quyết không đồng ý, gió mạnh ở Ngục Phong lạnh thấu xương, sư muội chịu khổ rồi.”

Kỳ Niệm Nhất giơ tay lên, dùng chuôi kiếm chống vào vai Tạ Thiên Hành, mặt không chút thay đổi, nói: "Không cần, gió mạnh ở Ngục Phong có ích đối với việc tu luyện của kiếm tu, ngươi không được.”

Tạ Thiên Hành bất đắc dĩ cười nói: "Sư muội, không thể tùy tiện nói nam nhân không được.”

Nói xong, nụ cười của hắn ta sâu hơn, lại mang theo chút vui mừng: “Tiểu sư muội lại lo lắng không biết ta có thể thích ứng với hoàn cảnh Ngục Phong hay không, quả thực là niềm vinh hạnh của ta.”

Kỳ Niệm Nhất: "Quên nhắc nhở ngươi, hôm qua ta đã tiến giai lên Trúc Cơ đỉnh phong rồi.”

Tạ Thiên Hành sửng sốt, rồi chợt nghe Kỳ Niệm Nhất bổ sung thêm một câu:

“Hiện giờ, hẳn là ngươi nên gọi ta là sư tỷ, Tạ sư đệ.”

Hắn ta bất đắc dĩ cười rộ lên, trong ánh mắt có một tia cưng chiều: "Lòng hiếu thắng của ngươi, thật khiến cho người ta hết cách.”

Kỳ Niệm Nhất:…

Muốn cho hắn câm miệng luôn ghê.

Nhắc đến Tạ Thiên Hành, điều khiến Kỳ Niệm Nhất không kiên nhẫn nhất chính là thái độ thân cận của hắn ta đối với tất cả phái nữ.

Rõ ràng hắn ta vẫn luôn duy trì khoảng cách xã giao an toàn, nhưng thủy chung cứ làm cho người ta cảm thấy, có một chút không thoải mái.

Nhất là từ sau khi nàng đọc xong quyển sách kia.

Phần sau của quyển sách, dù đã trở thành đệ nhất tiên tôn, nhưng mỗi khi Tạ Thiên Hành nhớ tới Kỳ Niệm Nhất, hắn ta lại mặc nhiên coi nàng trở thành vật sở hữu của hắn ta, lầm tưởng rằng vì trong lòng Kỳ Niệm Nhất có hắn ta, nên nàng mới cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân để tác thành cho hắn ta.

Điều này càng khiến hắn ta nhớ mãi không quên Kỳ Niệm Nhất đã chết.

Kỳ Niệm Nhất cảm thấy hình như Tạ Thiên Hành trong sách có bệnh thần kinh nặng.

Ngày nào nàng cũng bận sủng hạnh hậu cung đạo lữ là kiếm đạo bảo bối của nàng, thế mà còn sủng hạnh mãi không hết.

Nam nhân nào có thú vị bằng kiếm chứ!

Chỉ biết làm ảnh hưởng tới tốc độ xuất kiếm của nàng thôi!



Lúc đi tới Minh Kính Phong tiếp nhận thẩm vấn, Sở Tư Niên vốn muốn đi cùng nàng.

Y đi theo sau Kỳ Niệm Nhất, lưng đeo đại kiếm, theo sát Kỳ Niệm Nhất như hình với bóng.

Tạ Thiên Hành nhìn động tác của y, bất động thanh sắc nói: "Tình cảm giữa Sở đạo hữu và tiểu sư tỷ thật tình khiến cho người khác hâm mộ, không hổ là thanh mai trúc mã, chỉ là..."

“Lần thẩm vấn này là cơ mật nội bộ của Thương Hoàn chúng ta, Sở đạo hữu không tiện đi cùng.”

Sở Tư Niên không chút dao động đi theo Kỳ Niệm Nhất, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tạ Thiên Hành.

Không ngờ rằng, Kỳ Niệm Nhất cũng nói với y: "Ngươi về trước đi, không cần đi theo ta.”