Chương 7: Thiên lôi vấn tâm



Editor: Đoái Nhiên

Giờ phút này, đôi mắt Kỳ Niệm Nhất giấu sau tấm lụa chợt trở nên trắng xóa, chỉ còn lại một vòng sáng màu vàng nhạt, nhìn vào trông nó hoàn toàn không giống với mắt của con người.

Mọi thứ trước mắt nàng đã trở nên khác hẳn.

Mọi người trước công đường, trong mắt nàng, không còn dung mạo cụ thể nữa, mỗi người đều có vầng sáng hình người, có sâu có nhạt, màu sắc cũng không giống nhau.

Trên đỉnh đầu mỗi người còn có một hàng chữ nhỏ, nhìn kỹ, chữ viết trên đó chính là tên họ, thân phận cùng với lai lịch cuộc đời của mỗi người.

Kỳ Niệm Nhất bất động thanh sắc quét mắt nhìn Mạnh Hồng Tuyết.

Quanh thân hắn ta tràn ra màu đen sâu thẳm.

Kiểu màu sắc này, Kỳ Niệm Nhất đã từng nhìn thấy trên người đám sinh vật Thâm Uyên.

Chỗ đỉnh đầu của hắn ta còn có một hàng chữ nhỏ màu đỏ [Sinh vật cao cấp của Thâm Uyên - Ảnh Họa].

Quả nhiên, không sai chút nào.

Phải là người từng đọc qua quyển sách ấy mới biết được, người sư đệ Mạnh Hồng Tuyết được Thương Hoàn sủng ái này, vào hai năm trước sớm đã bị sinh vật Thâm Uyên hút sạch máu thịt, đào rỗng thân thể, chỉ còn lại cái thân xác bị khống chế.

Kẻ khống chế hắn ta chính là sinh vật cao cấp của Thâm Uyên, tục xưng là Ảnh Họa, người bị Ảnh Họa hút sạch sẽ như Mạnh Hồng Tuyết được người ta gọi là Con Rối Ảnh Họa.

Sau khi Ảnh Họa hút máu thịt, chiếm cứ thân thể con người, nó sẽ kế thừa một phần năng lực và trí nhớ của người này, chúng nó rất giỏi thuật ngụy trang, khiến người ta rất khó nhìn ra sơ hở.

Ở trong sách, nhị sư huynh thay nàng tiếp nhận trừng phạt phế bỏ tu vi và căn cốt, huyệt vị toàn thân bị 108 cây thấu cốt đinh hủy hoại triệt để, lúc thất hồn lạc phách, bị Ảnh Họa nhân cơ hội chiếm cứ thân thể, hoàn toàn biến nhị sư huynh thành con rối.

Từ đó về sau, chính con Ảnh Họa đó, khống chế cơ thể chỉ còn lại vỏ rỗng của nhị sư huynh, lợi dụng trí nhớ của nhị sư huynh, tuồn ra vô số tình báo quan trọng của Thương Hoàn, khiến đám người Thương Hoàn bọn họ liên tục bại lui trong trận chiến ở Thâm Uyên.

Thậm chí cho đến giây phút cuối cùng, nó cũng không chịu buông tha cho nhị sư huynh, khiến huynh ấy phải gánh cái danh phản đồ, vĩnh viễn mang tiếng xấu trong sử sách Thương Hoàn.

Trang sách trong khí hải của Kỳ Niệm Nhất, có mấy hàng chữ mơ hồ tỏa sáng.

Là sau khi Ảnh Họa khống chế thân thể của nhị sư huynh, nó mang thân thể của nhị sư huynh làm ra chuyện phản bội Thương Hoàn, khiến nhị sư huynh hoàn toàn gánh bêu danh, đã thế nó còn khinh thường nói:

[Vốn mưu kế lúc đó chỉ là muốn ly gián Kỳ Niệm Nhất và Thương Hoàn, không ngờ rằng tên ngốc này lại nhất quyết đòi chịu phạt thay sư muội, ngược lại đã giúp chúng ta giải quyết xong một đại địch, đúng thật là ngu xuẩn vô biên.]

Chỉ cần Kỳ Niệm Nhất hơi quay đầu, là có thể nhìn thấy Mạnh Hồng Tuyết bên cạnh nàng.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt không thôi, vừa nãy mới khóc nên hốc mắt hắn ta vẫn còn đỏ bừng, hắn ta đang tha thiết khuyên can, an ủi các trưởng lão các môn các phái đang ngồi trong đây, xin họ tha cho nàng.

Một cái túi da tốt như vậy, nhưng lại bị cái thứ không phải người không phải ma như nó đoạt được.

“Chưởng môn Linh Hư Tử, nàng ta rắp tâm hại người, quả thực đáng chết!”

“Lần trước nàng ta thả dư nghiệt Yêu tộc đi, còn nói là ngoài ý muốn, lúc đó ta đã cảm thấy khả nghi rồi.”

“Từ nhỏ nàng ta đã vô pháp vô thiên, làm lơ quy củ, luật pháp của Thương Hoàn, gần đây nhất nàng ta lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, kính xin chưởng môn Linh Hư Tử nghiêm trị!"