Chương 9: Thiên lôi vấn tâm

Editor: Đoái Nhiên

Kỳ Niệm Nhất nhìn dáng vẻ của hắn ta, thật tình cảm thấy bây giờ nàng có hơi giống nhân vật phản diện.

“Chúng ta đều biết rất rõ thái độ làm người của Hồng Tuyết, sao hắn có thể cố ý nói dối vu oan cho ngươi được!” Trong đám người, đột nhiên vang lên một giọng điệu âm dương quái khí: “Huống hồ, có ai không biết, Kỳ Niệm Nhất ngươi là một đứa mù.”

Đối phương hừ lạnh một tiếng, khinh thường hỏi: "Kiếm của người mù, sao có thể chuẩn cho được? Nói không chừng chính ngươi ngộ thương đồng đạo, nhưng tự bản thân ngươi còn không biết không chừng!”

Kỳ Niệm Nhất nghe âm thanh, thản nhiên quay đầu gật đầu với người nói chuyện: “Tôn Đình sư huynh, vào ngày mười ba tháng hai, không biết cái lúc mà người mù như ta chặt đứt kiếm của sư huynh trên đài Vấn Kiếm, kiếm phong có đủ chuẩn hay không?”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của người tên là Tôn Đình ở trong đám người không khỏi càng khó coi hơn.

Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt nói: "Mặc dù hai mắt ta mù, nhưng kiếm trong tay lại không mù.”

“Mấy năm nay, kiếm của ta đã nhuộm máu ai, Niệm Nhất đều khắc ghi hết trong lòng, cũng không dám quên.”

Ngón tay Linh Hư Tử gõ nhẹ vào bàn, biểu cảm không rõ.

Trong hai môn tam tông trình diện ở đây, có một trưởng lão lại không kiềm chế được.

"Hiện giờ hai người các ngươi người nào cũng tự cho rằng mình đúng, chuyện liên quan đến tranh luận nội bộ Thương Hoàn các ngươi, lão hủ không muốn quản, nhưng lão hủ chỉ muốn đòi lại một cái công đạo cho con trai ta." Ánh mắt người này lạnh lùng vô cùng, mắt như dao găm quét qua người Kỳ Niệm Nhất.

Ánh sáng trắng trong mắt Kỳ Niệm Nhất khẽ lóe lên, chỉ một cái hít thở, nàng đã nhìn thấu thân phận và cuộc đời của người này.

—— Chấp pháp trưởng lão của Nguyệt Độc Tông - Lư Khám, Hóa Thần Cảnh, một trong số mười hai người chết ở bí cảnh Tân Khê chính là đứa con trai gian nan lắm ông ta mới có được khi đã gần trăm tuổi, cũng khó trách ông ta lại phẫn nộ như thế.

“Chưởng môn Linh Hư Tử, lão hủ chỉ cần một cái kết quả, đến tột cùng là ai gϊếŧ con ta!" Chấp pháp trưởng lão chỉ vào Kỳ Niệm Nhất, cả giận nói, "Thương Hoàn các ngươi đã bảo vệ nàng ta một tháng rồi, bây giờ các ngươi còn muốn tiếp tục bao che cho việc ác mà nàng ta đã gây nên hay sao!"

Linh Hư Tử không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Tạ Thiên Hành, lĩnh hội được ý tứ của sư tôn, Tạ Thiên Hành lập tức khom người:

“Xin Lư trưởng lão tạm thời bớt giận, cũng không phải Thương Hoàn chúng ta cố ý bao che, mà là trước mắt tình hình thực tế còn chưa được điều tra rõ, nếu cứ võ đoán nhất quyết đòi nghiêm trị đệ tử thân truyền của Mặc Quân, không khỏi có chút không công bằng, mà e rằng, Mặc Quân cũng sẽ không đồng ý.”

Hai chữ Mặc Quân này, hiển nhiên đã khiến cho những người khác có điều suy tính, thần sắc lập lòe.

Chỉ có Lư Khám đang đau lòng vì mất con vẫn phẫn nộ quát: “Vậy phải chứng minh như thế nào! Mười bốn người vào trận, giờ chỉ còn lại có hai người bọn họ còn sống quay về, tu vi của tên tiểu tử mặt trắng kia cùng lắm chỉ mới đạt Trúc Cơ sơ kỳ, lại còn là phù tu, sao có thể nháy mắt gϊếŧ chết mười hai người có cảnh giới tương đồng với hắn ta được! Mà kiếm tu thì được xưng là người có chiến lực mạnh nhất trong cùng cảnh giới, ngươi nói cho ta nghe, hung thủ không phải là nàng ta thì còn có thể là ai!”

“Hay là nói ——” Lư Khám nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt tỏ rõ vẻ chán ghét, “Phải sưu hồn bọn họ, mới có thể phân biệt được ai nói thật, ai nói dối?”

Có rất nhiều đệ tử Thương Hoàn đều khẽ nín thở.

Sưu hồn có nghĩa là, một khi nguyên thần của Kỳ Niệm Nhất bị hao tổn, rất có khả năng nàng sẽ biến thành kẻ ngốc.