Chương 1.3: (H)

Một bàn tay cô cầm một nữa côn ŧᏂịŧ của người nọ, chỉ còn lại có một cái tay khác. Mà miệng cô bởi vì nói muốn để tới cuối cùng, vì tránh trường hợp mọi người đều không vui, quy định ai cũng không được đem côn ŧᏂịŧ thọc vào.

Dư lại bảy người, một người có thể sử dụng tay, còn lại sáu người không dùng miệng được nên chỉ có thể tìm nơi khác. Chân có thể chiếm hai cái, đầu gối cũng có thể, có hai cái có thể dùng ngực.

Nguyễn Thanh Thanh hai chân bị hai người ở hai bên bẻ ra, cong thành chữ M, bốn người từ hai sườn và góc độ trước sau để côn ŧᏂịŧ lên.

Áo sơmi của cô không bị cởi hoàn toàn, chỉ là cởi bỏ nút thắt rồi đẩy áo ngực lên. Hai đầṳ ѵú phấn nộn đυ.ng tới không khí lạnh băng, liền trở nên cứng hơn rất nhiều. Bởi vì tư thế nằm thẳng, vốn dĩ vυ" của Nguyễn Thanh Thanh không xem như đầy đặn, chỉ còn cáu đầṳ ѵú này đủ để tiết dục.

“Nhẹ một chút……”

Bị tám cây côn ŧᏂịŧ chỉ vào, đều thô bạo muốn cọ rách làn da của cô. Đặc biệt là hai vυ", chà sát vài cái cũng đã hồng đến mức như muốn lấy máu.

Nguyễn Thanh Thanh nhịn không nổi mà phải mở miệng xin tha, người đang thao hoa huyệt của cô phải vỗ bạch bạch vào mông cô.

“Nhìn xem người khác! Một là đưa tiền, hai là bị đánh đến mức vỡ đầu chảy máu. Cho cô đãi ngộ đặc biêt, còn yêu cầu nhiều như vậy, có phải muốn giống với bọn họ hay không?!”

Khóe mắt Nguyễn Thanh Thanh hiện ra dư quang, nhìn vết máu trên mặt đất còn chưa kịp khô, lại nghĩ tới tiền của mình đang khô quắt, đành phải nhấp miệng, ngừng tiếng khóc.

“Tay đừng dừng lại! Vất vả lắm mới cướp được, có thể khiến cô động tay, phải sục cho lão tử thật tốt!”

Người nọ dùng một bàn tay còn lại của Nguyễn Thanh Thanh phát tiết, bắt lấy cổ tay của cô, tự mình ưỡn thẳng eo hông, đâm vào lòng bàn tay cô, đến khi làm lòng bàn tay cô bị ma sát đấn mức đỏ bừng.

Bởi vì bị bắt lấy, chỉ có thể bị động mà vuốt côn ŧᏂịŧ lên xuống, Nguyễn Thanh Thanh đành phải lúc thì nắm chặt lúc thì buông ra, móng tay ngẫu nhiên nhân cào nhẹ qυყ đầυ hoặc tinh hoàn một chút. Kí©h thí©ɧ đến từ người khác, làm cái giáo bá kia bắt đầu đi theo tiết tấu của Nguyễn Thanh Thanh.

Hai đầu gối bởi vì bị kẹp, vốn dĩ Nguyễn Thanh Thanh không cần phải an ủi.

Mà hai người dùng chân, bởi vì bị Nguyễn Thanh Thanh làm ngứa, ngón chân nắm chặt khởi quát đến qυყ đầυ, tạm thời xem như là có sướиɠ.

Người sướиɠ nhất đương nhiên là người dùng cái hoa huyệt của nàng, hưởng thụ nộn bức, không cần dư ra nữa thanh côn ŧᏂịŧ cũng không cần cô an ủi. Hơn nữa,vì phòng ngừa hắn thọc xuyên bụng mình bụng thọc xuyên, cho hắn làm là dụng tâm* nhất.

Dụng tâm: Để ý, quan tâm, chiếu cố.

Bởi vậy, cái giáo bá dùng hoa huyệt kia là người bắn tinh sớm nhất.

Nhóm người này cũng chưa làm loạn quá, không cần lo rằng sẽ có bệnh.

Cũng đã tích cóp đủ tiền nuôi con từ lâu, không cần lo lắng Nguyễn Thanh Thanh có vì bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào mà mang thai. Vì thế, hắn hoàn toàn không làm chuyện phòng hộ, trực tiếp nhắm ngay tử ©υиɠ mà bắn vào.

Thậm chí, sau khi rút dươиɠ ѵậŧ ra còn cố ý nâng mông cô lên, rồi cắm côn ŧᏂịŧ tiếp theo vào, tựa như sợ Nguyễn Thanh Thanh sẽ làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bọn họ chảy ra ngoài.