Chương 2: H

Cuối cùng, Vương Bành đã đạt được tâm nguyện của mình, vòng tay qua eo Yến Yến, bước vào căn phòng nhỏ đơn giản ở phía sau, kéo rèm và bắt đầu làʍ t̠ìиɦ.

Trần Tuấn đứng dậy từ chiếc ghế sofa, không nhìn cải nhỏ trong góc, anh đi sâu hơn vào hành lang và đi vào một trong những căn phòng.

Ước chừng mười phút sau, Tiểu Thụ Miêu chậm rãi đi vào, động tác chậm rãi, đứng ở cửa hồi lâu.

Trần Tuấn đã ngồi ở bên giường, châm một điếu thuốc, liếc cô một cái, cau mày nói: "Như thế nào, lần đầu tiên?"

Tiểu Thụ Miêu do dự một lát, gật đầu, một lúc sau mới nói: "... Em thực sự không có nhiều kinh nghiệm."

Trần Tuấn thấp giọng vẫy tay gọi cô lại: "Vậy em có thể nói chuyện phiếm với tôi, chỉ cần em có đủ thời gian..."

Chưa kịp nói hết lời, anh đã chạm mắt cùng cô gái dưới vầng hào quang hồng. Một khoảnh khắc nhìn nhau. Đôi mắt ngây thơ và vô hại đó dường như tương phản mạnh mẽ với vầng hào quang mơ hồ.

Chỉ sau một cái liếc mắt, lời nói của anh đã chuyển thành: "... Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Dù sao thì chuyện gì cũng có lần đầu tiên."

Nói xong, anh dập tàn thuốc và bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô.

Quần áo của cô thực sự rất dễ lột ra, giống như lột một củ cải nhỏ, anh có thể giữ toàn bộ cơ thể cô bằng đôi tay, nhẹ nhàng và khéo léo, anh lột từng chiếc áo, quần và đồ lót của cô rồi ném chúng xuống sàn.

Tiểu Thụ Miêu đột nhiên đau đớn kêu lên: "...Đau quá." Không phải anh nói phải nhẹ nhàng sao?

Anh nhìn xuống và thấy động tác của mình quá thô bạo và để lại dấu tay trên đôi vai trắng như tuyết của cô.

Anh nhìn chằm chằm vào hai bộ ngực mềm mại mềm mại trước mặt, sau đó đổi lời: “… thô bạo một chút cũng không sao, tìиɧ ɖu͙© chính là như vậy.”

Anh càng lột càng nhanh, hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập, một bên anh nhanh chóng kéo bỏ quần áo của mình ném xuống đất.

Một căn phòng đơn giản rẻ tiền chỉ có một tấm rèm mỏng.

Ánh đèn mờ ảo, ngọn đèn hồng, mùi nước hoa và mùi mồ hôi nồng nặc của đôi nam nữ trước vẫn còn đọng lại trong phòng.

Đôi mắt của Trần Tuấn tối sầm, hơi thở gấp gáp và động tác quá nhanh và thô bạo. Nhưng khi anh chuẩn bị cởϊ qυầи cô thì cô đã né được. Cô quay người và chạy ra ngoài.

Trần Tuấn lập tức lao tới, lôi cô ra như gà rồi ném hắn lên giường.

Chiếc giường rẻ tiền rất mỏng, anh vừa quỳ xuống, chiếc giường đã kêu cót két, như muốn nứt thành từng mảnh.

Ngăn kéo tủ ở đầu giường cũng rơi rầm một tiếng, một số đồ chơi tìиɧ ɖu͙© đã qua sử dụng cũng rơi ra ngoài.

Trần Tuấn nhìn qua và nghĩ rằng những thứ đó thật bẩn thỉu, nhưng một trong số chúng có thể hữu ích. Anh dùng tay trái đẩy cô lên giường, tay còn lại chạm vào còng, định khóa cô gái vào đầu giường để cô yên tĩnh hơn.

Giây tiếp theo, có một tiếng click.

Còng tay kim loại đã bị khóa lại.

Căn phòng đột nhiên im bặt.

Tuy nhiên, điều khiến Trần Tuấn có chút sững sờ là chiếc còng tay cuối cùng lại ở trên người mình.

Tiểu Thụ Miêu nhanh chóng nhảy xuống giường, nhìn tư thế của người đàn ông. Hai tay anh bị còng ra sau lưng, chỉ có hai chân mới cử động được.

Trần Tuấn kinh ngạc nhìn cô: “Em như thế nào mà lại làm được?”

Cô nhún vai, thờ ơ: “Muốn sống trong thế giới này, luôn cần có một số kỹ năng cần thiết.”

Nói xong, cô nhảy lên giường, đỡ người đàn ông đó lên bằng một tay, đè lưng anh xuống cho đến khi anh cúi xuống, úp mặt vào giường.

Cho đến lúc này, người đàn ông vẫn chưa biết cô muốn làm gì. Anh chỉ cười thầm, nghĩ rằng cô không thể làm gì được anh.

“Sao vậy, còn muốn chơi trò tình thú với tôi à?” Anh khẽ giễu cợt, “Nói thẳng không phải là được rồi sao?”

Ngay sau đó, qυầи ɭóŧ của anh bị lột ra treo ở đùi, mông bị kéo ra hai bên, lộ ra hậu huyệt.

Người đàn ông: "!"

Sắc mặt anh hơi thay đổi, cảm giác bị nhìn vào mông như vậy thật sự rất tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông.

“Thả tôi ra!” Giọng anh bắt đầu gay gắt.

Cô gái phía sau không hề nghe lời anh, cô dùng một ngón tay thọc vào giữa mông anh, không biết muốn làm gì.

Cho đến khi ngón tay đó thọc sâu vào hậu huyệt của anh.

"Ưm!"

Sống lưng người đàn ông mãnh liệt đến muốn bật ngược lên, nhưng trong nháy mắt lại bị cô gái đẩy xuống.

"I++!!!" Anh bắt đầu chửi thề.

Nhưng chửi thề cũng không được, vùng vẫy cũng không được, hai tay bị còng chặt sau lưng. Cô gái bắt đầu dùng ngón tay ra vào hậu huyệt của anh, thậm chí còn lẩm bẩm bất mãn khi ra vào: "Sao chặt quá vậy?"

Anh gần như bị tổn thương đến muốn chết, anh giãy giụa cực kỳ dữ dội, chiếc giường yếu ớt ọp ẹp rung chuyển, hai cây cột sắt mỏng manh ở đầu giường vỡ vụn.

Cô gái thấy anh vùng vẫy dữ dội đến mức không thể giữ được, cô tức giận, dang rộng mông anh ra và dùng "vũ khí nổi tiếng" của mình xâm nhập vào anh.

Anh chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng nóng áp vào mông mình, sau đó vật đó đẩy mạnh vào bên trong, cảm giác như hậu huyệt bị nứt toát, cơn đau khiến mặt anh tái nhợt và thậm chí không thể nói được.

Sau khi Tiểu Thụ Miêu đi vào thì cảm thấy chật chội, khó chịu, chợt nghĩ ra điều gì đó: “Ồ, xin lỗi, em quên bôi trơn.”

Rồi cô lại rút ra, bóp chút dầu bôi trơn khuấy đều bên trong, rồi nhét vào một lần nữa.

Qua loa lấy lệ.

"A ++! A ++ tổ tiên nhà cô!!"

Tiếng hét của người đàn ông ngày càng khó chịu, gần giống như một tiếng gầm.

Tiểu Thụ Miêu rất ân cần nói với anh: "Đừng la hét nữa. Cách âm không tốt. Người bên ngoài tưởng có chuyện gì đó. Chỉ cần vén rèm lên là có thể nhìn thấy anh chổng mông ra ngoài."

Trần Tuấn: "!!!"

Những lời này dường như đã đánh trúng mao mạch của người đàn ông, khiến khả năng chiến đấu của anh ta ngay lập tức biến mất, anh ta bất lực ngã xuống.

Có điều gì quan trọng hơn phẩm giá đàn ông?

Anh thà bị thao ở đây cho đến khi hậu huyệt nở hoa còn hơn là để người ngoài nhìn thấy anh với cái mông chổng ra ngoài và đang bị thao.

Hơn nữa, đang còn bị một cô gái yếu ớt như vậy thao.

Thấy anh không còn chống cự nữa, cải nhỏ cuối cùng cũng thoải mái mà thao anh, tiếng “bạch, bạch, bạch, bạch” sướиɠ đến nỗi ván giường cũng phát ra tiếng cọt kẹt.

Người đàn ông tuy đã ngừng chống cự nhưng vẫn thấp giọng hét lên.

"Um - cô đợi tôi, khi tôi ra ngoài, tôi sẽ - ừm, ha, a, a..."

"Em, con mẹ nó, có gan thì thao chết tôi đi, nếu không tôi - A , ưm, a, a, ahhhhhhh..."

Cô gái dập mạnh vào mông anh đến mức đỏ bừng, những lời còn lại chìm trong những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Trong lúc làʍ t̠ìиɦ, cô phát hiện giọng nói của người đàn ông cũng có chút thay đổi. Từ lúc đầu chửi rủa, đến những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng, và bây giờ là những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ. Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, nhưng tại sao cô lại cảm thấy mông Trần Tuấn bắt đầu chủ động đẩy lên đẩy xuống, giống như đang theo tần số ra vào của cô vậy?

Cô lấy "vũ khí nổi tiếng" ra nhìn một lúc. Sau một lúc trống rỗng ở hậu huyệt, mông lập tức được nâng lên cao hơn, như chờ đợi cô tiến vào lần nữa. Chờ hồi lâu, qnh thậm chí còn vô thức lắc lư nịnh nọt.

Tất nhiên, bản thân Trần Tuấn hoàn toàn không biết về những điều này. Anh chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này và tra tấn cô ta, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh chưa bao giờ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt như bây giờ.