Chương 6

Nhưng sự hài lòng không kéo dài được bao lâu. Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Thụ Miêu lại lợi dụng sự bối rối và thư thái của anh để đưa hai tay ra sau mông, một tay dang rộng mông ra, dùng một ngón tay còn lại mò mẫm mông, sau đó ấn vào bên trong.

“Hmm.”

Anh rùng mình khi bị ấn vào.

Tuy lần này không mãnh liệt và sâu sắc như lúc cô làm anh vào buổi sáng, nhưng có lẽ là do cơ thể anh đã nếm trải mùi vị đó, vậy xương sống anh vô tình run run khi ngón tay ấn vào. Sinh mệnh huyết mạch của con thú bị chạm vào, tất cả những chiếc gai hung dữ đều không thể so sánh được với sự mong manh của chỗ đó khi nó bị chạm vào.

Lúc này, Trần Tuấn nhẹ nhàng thở dốc, thanh âm có chút run rẩy, cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia mơ hồ, khó có thể diễn tả được.

Với tính khí thường ngày của mình, rất có thể anh sẽ nhảy lên gϊếŧ người ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, khi anh đang nghĩ “làm thế nào để gϊếŧ cô” thì ngón tay đang cắm vào mông anh lại siết chặt và ấn vào bức tường bên trong. Cảm giác kí©h thí©ɧ từ xương cụt bắn lên, tia điện lan lên khắp cơ thể, chân anh yếu ớt và anh cảm thấy phần thân dưới của mình không thể cử động được.

“…Ha.”

Lần này tiếng rêи ɾỉ của anh càng run rẩy hơn, trầm thấp và ẩn nhẫn, tràn đầy du͙© vọиɠ mãnh liệt.

Hai khuỷu tay anh đặt trên vai cô quá yếu để có thể đỡ được.

Người đàn ông vắt hết sức lực trong cơ bắp để duy trì tư thế này, nhưng khi ngón tay ở sau mông rút ra đẩy vào, cuối cùng cô ấn nhẹ vào cơ thể anh và phun ra rất nhiều lời vào tai anh.

Tư thế như vậy dường như đang…chấp nhận số phận của mình.

Tiểu Thụ Miêu tiếp tục dùng ngón tay ấn nhẹ vào bức tường bên trong, kí©h thí©ɧ hậu huyệt mềm mại, đồng thời cẩn thận quan sát phản ứng của anh.

Cô thấy Trần Tuấn ban đầu có vẻ muốn chết, nhưng sau đó anh cảm thấy vui vẻ và dường như đang do dự có nên gϊếŧ cô hay không. Sau đó càng ngày càng kɧoáı ©ảʍ, sau khi bị ngón tay đâm kiệt sức, anh chỉ nhẹ đè cả người mình lên người cô, giống như một miếng thịt người rất ngoan ngoãn, không hề nóng nảy.

Ngoài tiếng thở hổn hển thỉnh thoảng vang lên bên tai cô, không có âm thanh nào khác.

Cái nhìn này khiến cô cảm thấy, ừm, cô có thể sẽ không bị gϊếŧ.

Ngoài cửa, Vương Bành trằn trọc mãi không ngủ được.

Đầu tiên hắn cảm thấy có chút tiếc nuối. Trần ca đã thu nhận một cô gái gội đầu, anh và cô ấy có thể tập thể dục vào ban đêm để cô ấy không cảm thấy cô đơn, và trải qua đêm xuân thú vị. Nhưng một mình hắn chỉ có thể nằm trên ghế sofa, thật đáng thương.

Hơn nữa, vào ban ngày, không hiểu vì lý do gì, càng ngắm nhìn Tiểu Thụ Miêu, hắn lại thấy càng đẹp mắt. Kỳ lạ thay, ở cô ấy dường như có một sức hấp dẫn kỳ lạ, thoạt nhìn thì vô hình và dễ xua đuổi, giống như một miếng bắp cải. Nhưng ở chung một ngày, hắn cảm thấy Tiểu Thụ Miêu này khá vừa mắt, nếu biết trước, hắn đã xuống tay giành trước.

Cảm giác này thực sự rất kỳ lạ. Hiển nhiên khuôn mặt của Tiểu Thụ Miêu không hề thay đổi, nhưng tại sao hắn càng ngày càng muốn nhìn thấy cô.

Cộng thêm tiếng ván giường cọt kẹt vừa rồi phát ra, rõ ràng người bên trong đã bắt đầu "cuộc sống về đêm". Haiz, hắn thực sự muốn biết bộ dáng Tiểu Thụ Miểu trên giường bị anh Trần làm sẽ như thế nào.

Đêm đã khuya, một mình không ngủ được, Vương Bành đau lòng mà bạo dạn nên lặng lẽ áp tai vào cửa, muốn nghe xem bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.