Chương 6: Ăn cơm

Trần Tĩnh ngủ một giấc đến giữa trưa, cô còn nằm lười, nghĩ đến chuyện đi ra ngoài có thể gặp phải anh bạn cùng nhà, thế là không muốn đi ra nữa, tuy rằng đã giao hẹn trước với anh ta, nhưng nếu phải đối mặt với anh thật thì cô vẫn sẽ thấy xấu hổ.

Cô tự chuẩn bị tâm lý cho mình, rửa mặt rồi mặc chỉnh tề xong, cô mới bước ra khỏi phòng.

Cô mặc một chiếc áo dài quần dài, bọc cả người kín mít, muốn thay đổi ấn tượng lúc ban đầu với anh.

Vừa ra khỏi cửa đã ngửi được một mùi hương, không biết là anh bạn cùng nhà đang nấu món gì đó, làm cô phát thèm không chịu nổi.

Cô đi đến phòng bếp thì thấy anh bạn cùng nhà đang nấu cơm, anh xăn một bên ống tay áo, vừa xào rau, trong nồi bên cạnh hình như là nấu canh, máy hút khói được bật, khói nhẹ nhàng được hút lên, rõ ràng anh chỉ nghiêng bên mặt, nhưng không thể không nói anh có một đôi mắt đào hoa, khóe mắt còn có một nốt ruồi rất đẹp.

Dù là nấu cơm cũng cảnh đẹp ý vui như vậy đấy.

Dương Văn tắt bếp thì phát hiện ra Trần Tĩnh cũng ở đây.

“Muốn ăn không? Tôi nấu nhiều lắm.”

“Được, cảm ơn anh.”

Được ăn cơm với trai đẹp đương nhiên là phải đồng ý rồi, rốt cuộc cô cũng không thể nấu cơm ngon như người kia được.

Dương Văn chỉ hỏi khách sáo một chút thôi, không ngờ cô lại đồng ý rồi, nhưng mà đúng là anh nấu nhiều thật, lúc nấu cơm không biết nghĩ thế nào, đoán cô cũng chưa ăn nên mới làm phần cho hai người.

Trần Tĩnh bước lên hỗ trợ, bọn họ cùng nhau nấu cơm, dọn đồ ăn lên bàn.

Dương Văn nấu hai món mặn một canh, không thể không nói, tay nghề của anh thật sự không tồi, Trần Tĩnh ăn nhanh một chén cơm, đi ăn thêm chén nữa bởi vì cô thật sự đói bụng, ngày thường cô đã có thói quen ăn sáng, hôm nay dậy muộn nên chưa ăn.

Dương Văn cảm thấy rất buồn cười, không ngờ cô lại dễ ăn như vậy, hôm nay đối diện với anh cũng không thấy xấu hổ, nhìn dáng vẻ cô ăn cơm, anh cảm giác như đồ ăn hôm nay rất ngon vậy, anh cũng ăn nhiều hơn một chút.

Sau khi ăn xong, Trần Tĩnh chủ động xin đi rửa chén, rốt cuộc cũng là ăn đồ của người ta, nếu không làm việc thì cô cũng ngượng ngùng, Dương Văn không chối từ.

Anh đi tới ngồi xuống sô pha, mở TV ra xem, trên TV tiếp tình tiết bộ phim ngày hôm qua, nam nữ chính còn ôm nhau trên giường.

Trần Tĩnh bước ra sau, nhìn thấy anh bạn cùng nhà đang xem bộ phim mà cô xem trước đó, cô lại cảm thấy xấu hổ, nhưng mà sắc mặt của anh vẫn như thường, cô lại không tiện nói đổi sang phim khác.

“Bộ phim này rất thú vị.”

“Hả?” Trần Tĩnh không ngờ anh lại nói như thế.

“Nam nữ chính mặt ngoài thì tỏ ra yêu nhau, sau lưng đều có tình nhân cả, bọn họ đều biết, nhưng lại không nói thẳng.”

“À… mối quan hệ mở.”

“Vậy cô nghĩ sao về mối quan hệ này?”

“Thì anh tình tôi nguyện, không có gì phải nói cả.”

“Anh tình tôi nguyện? Đúng là vậy thật.”

Dương Văn nhìn Trần Tĩnh, còn cô thì đang đứng.

Cô mặc chiếc áo bó sát người, tuy rằng che kín mít, nhưng nó lại phác họa ra đường cong thân thể, vô cùng gợi cảm, ngực cũng có vẻ lớn hơn nữa.

Chiếc quần dài ôm người làm dáng người cô lộ rõ, chân thẳng lại dài, cái mông tròn và cong.

Hôm nay đúng là cô rất gợi cảm, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cuốn lấy mắt anh, anh cảm thấy không nhịn nổi.

Anh đứng lên, bước một bước đến bên người Trần Tĩnh, đến khi ép cô đến bên tường, anh cúi đầu, nói bên tai cô.

“Vậy cô có đồng ý lên giường cùng tôi không?”

Trần Tĩnh nhìn vào mắt abg, anh cao hơn cô một cái đầu, phải cúi đầu nhìn cô, hầu kết của anh lăn lộn, áo sơmi cài đến nút trên cùng, cô cũng muốn cởi nó giúp anh, nhìn dáng người của anh.

Vì thế, cô không nói một câu, đôi tay ôm lấy cổ anh kéo xuống, hôn lên môi anh.

---