Chương 7

Tả Lạc Hoàn cất khóa mặt vào hộp quà rồi đi ra. Quản gia đã đợi sẵn ở bên ngoài, ông chỉ liếc nhìn hộp quà trong tay liền nhớ ra là ai tặng.

"Đây là quà của nhà họ Quý." Quản gia khóa cửa kho rồi đi theo Tả Lạc Hoàn, ông đột nhiên hiểu ra: "Tiểu thư, cô muốn đích thân chuẩn bị quà mừng lễ trưởng thành cho tiểu thiếu gia nhà họ Quý sao?"

Tả Lạc Hoàn cân nhắc hộp quà trong tay, cô nhớ lại thứ bên trong liền không chắc chắn nói: "Bác Triệu, Quý Nguyệt Chi đích thân chuẩn bị quà mừng lễ trưởng thành cho cháu. Cậu ta đã đến tuổi rồi, cháu cũng nên tự mình chọn quà cho cậu ấy thôi."

Quản gia vờ như không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của cô, chỉ nói: "Phu nhân nghĩ rằng tiểu thư sẽ không ở lại kinh thành vào ngày 28 nên đã chuẩn bị trước một món quà cho ngài ấy, tiểu thư có muốn..."

"Không, mẹ cháu là thay mặt Tả gia gửi, cháu với tư cách là bạn học sẽ gửi thêm một món quà nữa."

Quản gia nhìn Tả Lạc Hoàn đi lên lầu, thầm nghĩ tiểu thư tốt bụng vậy sao? Sợ rằng ngài ấy đã nghĩ ra cách nào đó làm mất mặt thiếu gia nhà họ Quý rồi.

Sau khi trở về phòng ngủ, Tả Lạc Hoàn liền ném hộp quà lên bàn. Cô đi đến bên giường, khom người kéo tủ đầu giường ra. Sau đó đưa tay ấn vào tường, nó liền nứt ra ở giữa, dịch sang hai bên, lộ ra một căn phòng tối.

Trong căn phòng tối chứa hai bức tường vũ khí lớn, chưa kể đến những vũ khí hạng nặng được đặt xung quanh. Có thể nói tất cả các loại vũ khí pháo binh mà một người có thể sử dụng đều có ở đây. Không chỉ vậy bên trong bàn dài cũng có một dãy kệ dao làm từ nhiều loại vật liệu.

Tả Lạc Hoàn bước vào phòng. Cô liếc nhìn khẩu súng ở giữa tường, sau đó quay lại nhìn lên kệ bàn dài, vuốt ve con dao dài trên cùng, rồi lấy ra. Cô cầm cán dao trong tay và kéo nhẹ ra, để lộ ra một lưỡi dao lạnh lẽo và sáng bóng.

Đây là một con dao tốt, nhưng đáng tiếc.. cô không thể mang theo.

Cuối cùng, cô lấy một con dao găm từ tầng dưới của giá. Lưỡi dao mỏng và mềm, làm bằng sợi tổng hợp. Đầu lưỡi dao có thể uốn cong. Cô dùng một ngón tay ấn vào đầu lưỡi dao sau đó thả ra, lưỡi dao liền trở lại hình dạng ban đầu.

Tả Lạc Hoàn nhét con dao găm vào cổ tay trái, cô ấn vào da và kéo tay áo xuống, không ai có thể tìm ra điểm bất thường. Sau đó, cô bước ra ngoài, đóng "cửa" phòng tối lại lần nữa rồi trả tủ đầu giường về vị trí ban đầu.

Sau chưa đầy hai giờ, cửa đã bị gõ. Chỉ có một tiếng gõ cửa, người bên ngoài rõ ràng không phải là quản gia.

Tả Lạc Hoàn đứng dậy và mở cửa. Một người phụ nữ duyên dáng và thanh lịch đang đứng bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô, mắt bà sáng lên trong giây lát, nhưng ngay sau đó khuôn mặt bà lại cúi xuống, đôi lông mày đẹp của bà đầy tức giận: "Con vẫn còn về nhà sao? Trường học đã đến khiếu nại và cảnh báo rồi đấy. Mọi người đều siêng năng hơn con!"

"Con sai rồi." Tả Lạc Hoàn xin lỗi một cách thuần thục "Học kỳ này con sẽ không đi."

Dịch Đồng nhìn con gái mình rồi cuối cùng thả lỏng lông mày: "Xuống ăn đi, Triệu Bá đã dặn nhà bếp nấu món con thích rồi đó."

"Bố đâu?"

"Ở phòng khách, mẹ sẽ đợi con cùng ăn tối." Dịch Đồng để con gái mình đi xuống cầu thang, "Chú Triệu nói con muốn chuẩn bị thêm quà cho Nguyệt Chi. Con đừng có ý đồ gian trá, nhà họ Quý và nhà chúng ta tranh giành tài nguyên, nhưng nó không có nghĩa là cần hậu bối xen vào."

"Con chỉ muốn thân thiết hơn với bạn học thôi." Tả Lạc Hoàn tùy tiện đưa ra lý do.

"Nghe có vẻ tốt hơn." Dịch Đồng nhìn Tả Lạc Hoàn có chút chán ghét nói, "Nếu con có thể hiểu chuyện như Nguyệt Chi thì tốt, nó đã đi học một năm, làm trưởng khoa ban Đạo đức và Kỷ luật cũng một năm. Còn con đã đi học một năm rồi, nghỉ học cũng một năm rồi."

Tả Lạc Hoàn: "..."

Khoa Đạo đức và Kỷ luật quả thực là một nơi tốt. Về cơ bản, những học viên giỏi nhất của Học viện Quân sự số 1 đều ở đó. Nếu có thể làm trưởng khoa, khỏi phải nói mạng lưới quan hệ trong tương lai sẽ mạnh đến mức nào. Về phương diện này, Quý Nguyệt Chi đã làm rất tốt, hiện tại Phượng Cơ chính là lãnh địa của anh ta.

Sau khi dạy dỗ con gái xong, Dịch Đồng cuối cùng cũng cho cô đi ăn cơm. Trưởng tộc* nhà họ Tả cũng đã ngồi chờ ở ghế chính

*Người đứng đầu trong đại gia đình gọi là "trưởng tộc" hay "trưởng họ"

Tả Di Hồng thấy Tả Lạc Hoàn cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu ra hiệu cô ngồi xuống ăn: "Gà rán vừa làm, con nếm thử xem."