Chương 8



Sáng hôm sau Tả Lạc Hoàn bị đuổi ra khỏi nhà, Dịch Đồng gần như chỉ mũi bắt cô đi học.

Tả Lạc Hoàn không còn cách nào khác là phải đến trường. Lần này, cô may mắn không gặp phải người ban Kỷ luật nên đã thành công đến lớp

Khương Hồng nhìn bàn tay trống không của cô, sau đó lại nhìn mặt bàn trống trơn, hồi lâu mới nói: “…Mày không mang sách đến lớp à?”

“Tao không vào phòng ngủ.” Tả Lạc Hoàn nhàn nhạt nói: "Tao thuộc nội dung cuốn sách rồi"

Lớp này là lớp lịch sử liên bang, tuần trước khi nhận được sách cô đã lật xem toàn bộ cuốn sách.

"Trâu bò."

Giáo viên còn chưa đến lớp học, Khương Hồng nhìn người vừa bước vào, sau đó thúc vào khuỷu tay Tả Lạc Hoàn đang khoanh tay nhắm mắt “Tao nghĩ bọn mày rồi sẽ gặp nhau trong khoá tự chọn sắp tới thôi, có thể bọn mày sẽ đấu với nhau trong lớp đấu súng hay lớp đấu tập đấy. Diễn đàn ẩn danh trên trường bắt đầu đặt cược mày với Quý Nguyệt Chi rồi đó. Đương nhiên.... cũng phải chờ anh ta phân hoá xong đã."

Tả Lạc Hoàn mở mắt, ánh mắt rơi vào người ngồi ở hàng ghế đầu, cô chợt nhớ tới khuôn mặt tối sầm ngày hôm qua, đầu lưỡi không nhịn được chạm vào răng sau, trong mắt tràn đầy tức giận xem lẫn chút kiêu ngạo: “Nếu phân hoá thành công thì sao chứ?”

Khương Hồng nhớ tới sức mạnh khủng bố từ pheromone của Tả Lạc Hoàn, trong lòng có chút oán hận, nhưng anh nhanh chóng vui lên:“Trước kia mày nói Quý Nguyệt Chi có thể đá Hướng Thừa Bình trước cả khi anh ta phân hóa, vậy khi anh ta phân hóa thành công thì..."

"Chờ xem."

Người ngồi ở hàng ghế đầu dường như cảm nhận được có người đang bàn tán về mình. Sau khi ngồi xuống, anh hơi nghiêng đầu nhìn lại nhưng không phát hiện ra gì.



"Gần đây các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên" Khương Hồng đi cùng Tả Lạc Hoàn, anh chỉ vào hàng dài nhất nói: “Ban Kỷ luật đang tuyển thành viên, năm ngoái mày không xem nên không biết, như thế này đã là tốt, năm trước số người còn nhiều gấp mấy lần, đoán chừng đều là nhằm vào Quý Nguyệt Chi."

Thay vào đó, sự chú ý của Tả Lạc Hoàn lại bị thu hút bởi câu lạc bộ đối diện, hay chính xác hơn là người đứng trước cửa câu lạc bộ. Cô đi tới đá vào bắp chân đối phương: "Tân sinh viên, lần trước tôi quên hỏi, anh tên gì?"

Yến Nhan đang ngấu nghiến món bánh do câu lạc bộ làm. Sau khi cắn miếng cuối cùng, hắn theo phản xạ muốn đánh lại, nhưng khi nhìn thấy đó là Tả Lạc Hoàn, hắn sửng sốt trong giây lát, lắp bắp nói: "Yến...Yến...Yến Nhan."

“Không ai bảo anh không được phát tán pheromone trong trường à?” Tả Lạc Hoàn vòng tay qua cổ hắn nói: "Thật sự không làm được thì dán miếng chống tràn pheromone đi."

Yến Nhan nhìn Tả Lạc Hoàn ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn có chút sợ hãi cùng khó chịu nói: "Cô cũng là người ban Kỷ luật à?"

"Bốc đồng và liều lĩnh." Tả Lạc Hoàn quét mắt qua tay chân hắn, cười lạnh nói: "Thể chất không tệ."

Sắc mặt Yến Nhan lúc xanh lúc đỏ, hắn muốn phản bác nhưng bản năng lại nhắc nhở hắn tốt nhất nên im lặng. Quý Nguyệt Chi ngắt tay chân hắn, hắn chỉ thấy không phục, nhưng Tả Lạc Hoàn thì khác. Ngày hôm đó từ tận xương tuỷ trong hắn có một khoảnh khắc sợ hãi và đến tận bây giờ hắn vẫn có thể cảm nhận được nó.

"Pheromone đã hội tụ tốt, mùi hương có thể ngửi từ xa." Tả Lạc Hoàn nói: "Trong trường này không chỉ có Alpha."

Mặc dù hiện tại Omega đã có chất cách ly có thể cô lập pheromone Alpha, nhưng phát tán pheromone nơi công cộng như vậy là hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Thế nhưng, một số người đến từ vùng sâu vùng xa không quan tâm lắm đến những quy định này.

"Cha mẹ anh từng phục vụ trong quân đội nào?" Tả Lạc Hoàn đột nhiên hỏi.

Trước khi vào trường, hắn đã gây rối, hành vi không trong sạch. Hắn thậm chí còn ăn bánh do câu lạc bộ làm một cách thích thú. Hắn hoàn toàn không phải là người đến từ một thành phố lớn.

"Tây Giang Lưu Tinh Tinh 377 quân!" Yến Nhan ưỡn ngực lẩm bẩm.

Khương Hồng nghĩ nghĩ rồi nhìn Tả Lạc Hoàn nói: “Cũng coi như là một phần của quân đội Mùa Đông.”

Tả Lạc Hoàn ném một tấm thiệp vào người Yến Nhan: “Ngày mai tôi mời anh ăn cơm, địa chỉ ghi ở trên.”