Thế giới 1 - Chương 3: Nhân vật chính Lục Quỳnh

Hệ thống nhỏ giọng cung cấp thông tin công lược cho cậu : "Để hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ của nam phụ , ngươi cần trước khi rời đi thế giới làm mỗi một đối tượng công lược chặt chẽ nhớ kỹ ngươi , hơn nữa phải vĩnh viễn hoài niệm ngươi. Trở thành bạch nguyệt quang chân chính trong lòng họ , chỉ cần khi nhớ tới ngươi liền đau lòng khó nhịn."

"Cho nên ngươi cần phải ẩn nhẫn , ngươi phải vì cái gia đình này hiến dâng hết thảy cúc cung tận tụy , cuối cùng vì vai chính bệnh mỹ nhân mà nhận lấy cái chết....."

"Tôi cảm thấy cậu nói không đúng." Đem phương pháp công lược cho người mới mà hệ thống cung cấp đánh gãy , Lục Bạch lại nhắc lại trọng điểm một lần : "Tôi cảm thấy cậu nói không đúng."

Hệ thống : "?"

Lục Bạch : "Thời điểm sau khi tôi làm chức nghiệp thế thân cho người khác , đã phát hiện ra một đạo lý."

Hệ thống : "Đạo lý gì ?"

Lục Bạch : "Cái thứ gọi là bạch nguyệt quang , đều là cầu mà không được mới càng trở nên quý giá."

Hệ thống : "Lại như thế nào liền cầu mà không được ?"

Lục Bạch : "Cao cao tại thượng , trở thành chân chính vai chính."

Trong đầu vừa dứt lời , Lục Can phía trước vừa lúc dừng lại bước chân. Lục Bạch theo tầm mắt Lục Can nhìn lại , phát hiện một chiếc xe tư nhân dừng ở bên đường ngoài cổng trường.

Lục Quỳnh hẳn là đang chờ ở trên xe.

Lục Bạch cùng Lục Can cùng nhau đi đến , chuẩn bị lên xe. Nhưng vào thời điểm mở cửa , ngoài dự đoán , ngồi phía sau thế nhưng còn có một người khác , ăn mặc một thân áo blouse trắng , khuôn mặt ôn hòa , nhìn như là bác sĩ gia đình.

"Thực xin lỗi tam thiếu , mới vừa rồi tiểu thiếu gia đột nhiên phát bệnh , tôi liền gọi điện thoại cho bác sĩ tới xem."

Phía trước tài xế nhanh chóng xoay người lại xin lỗi.

Lục Can cũng không quản những cái đó , chỉ là chạy nhanh lại xem xét tình huống của Lục Quỳnh.

Mà Lục Bạch đứng một bên rốt cuộc cũng có thời gian cẩn thận đánh giá kĩ vị Lục Quỳnh trước mặt.

Quả nhiên là vai chính của thế giới này , tuy rằng không phải nhan sắc đứng đầu , lại phá lệ thanh thuần đáng yêu. Có thiết lập thế giới thêm vào , mặc dù là bệnh trạng tái nhợt cũng chỉ có vẻ mỏng manh yếu đuối khiến người thương tiếc , mà không phải bộ dạng ốm yếu khó coi.

Lại nhìn vị bác sĩ kia , cũng ánh mắt Lục Can đều giống nhau , mỗi khi nhìn tới Lục Quỳnh đều là đầy mặt sủng nịch cùng không đành lòng.

"Tam thiếu , ngồi trong xe như vậy quá mệt mỏi , tiểu thiếu gia cần nhanh trở về nhà để tĩnh dưỡng."

"Được. Lái xe , chúng ta đi trước." Lục Can không nói một câu dư thừa , thật cẩn thận đem Lục Quỳnh ôm vào trong ngực , hơn nữa còn đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

Bác sĩ một bên thì cầm chén nước đút cho hắn uống.

Xe chậm rãi chạy đi , không có một ai nhớ rõ Lục Bạch không có trên xe. Trừ bỏ Lục Quỳnh đang được ôm trong lòng.

Hắn tựa hồ muốn mở miệng nhắc nhở với Lục Can , nhưng ngay sau đó lời nói bị ho khan kịch liệt đánh gãy.

Mà chỉ vài giây như vậy , xe chở hai anh em liền đi xa , biến mất ở trong biển xe qua lại.

Một màn này trong truyện cũng phát sinh qua , nguyên thân lúc đó yên lặng mà nhìn xe rời đi , vành mắt đỏ hồng , trong lòng tràn đầy ủy khuất. Lúc sau chạy xe về nhà , đóng cửa lại liền nhịn không được cùng Lục Can náo loạn một trận.

"Em , em mới là em trai ruột của anh !"

"Anh sao có thể , sao có thể.....Tùy tiện liền bỏ rơi em lại đó ?"

Tính cách Lục Bạch thẹn thùng , dưỡng phụ luôn nhớ thương dưỡng mẫu , đối với đứa con vừa sinh ra đã cướp đi sinh mệnh của vợ hắn cảm tình phức tạp , liền chưa bao giờ ôm qua. Bởi vậy người từ nhỏ đã bị khi dễ , chưa bao giờ được yêu thương như Lục Bạch , mặc dù đau lòng đến cực điểm , lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được hai câu này.

Lúc này Lục gia chỉ có Lục Can ở nhà , mà hai vợ chồng Lục gia cùng Lục Quỳnh còn không biết thân phận của Lục Bạch.

Anh cả Lục gia Lục Du cùng ngày phát hiện manh mối liền lừa gạt cha mẹ đã về hưu không quản lý tập đoàn đi ra ngoài du lịch thế giới , hiện tại hai vợ chồng đang theo đoàn thám hiểm ngắm phong cảnh Nam Cực , hoàn toàn không biết trong nhà cách hơn nửa vòng Trái Đất , còn có đứa con bị ôm sai mất mười bốn năm của họ.

Còn về Lục Quỳnh , gạt hắn đương nhiên là vì lo lắng thân thể hắn không tốt. Nuông chiều em út hai mươi năm , ba người làm anh trai như thế nào chịu được bộ dạng hắn khóc thút thít tuyệt vọng.

Bởi vậy , ba anh em Lục gia vẫn luôn đối với bên ngoài tuyên bố Lục Bạch là con trai của bằng hữu Lục phụ.