Thế giới 1 - Chương 8:

"Lục Bạch tiên sinh?" Hầu gái một bên kêu , một bên đi vào trong.

Phát hiện tủ quần áo trong phòng đang mở , rương hành lý bên trong cũng không nhìn thấy.

Lục Bạch đi rồi? Ý nghĩ vừa hiện , nàng tức khắc hoảng loạn lên tầng tìm Lục Can , muốn đem chuyện này báo cho hắn.

"Hắn lại muốn gây chuyện gì?" Trên tầng , Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc , còn vương nét ôn nhu trên mặt , giây sau liền biến thành sự chán ghét cùng lạnh thấu xương.

Nhưng thực mau , không chờ hắn kêu người đi tìm , cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh liền lần nữa được người mở ra. Lần này , vào cửa chính là Lục Bạch kéo theo rương hành lý.

Nào còn một bộ dạng lúc trước hèn mọn nơi nơi muốn lấy lòng , ý không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất không thấy. Giơ tay nhấc chân nhìn ưu nhã như một người khách đến thăm bệnh.

"Cậu muốn làm gì?" Đối với thân phận hắn như một trái bom nổ chậm , Lục Can sợ nhất là Lục Bạch tiếp xúc với Lục Quỳnh , nháy mắt tâm tình lên tới đỉnh điểm.

"Không làm gì cả , chỉ đến từ biệt thôi." Lục Bạch lôi kéo cái rương lập tức đi đến bên người Lục Quỳnh , cúi người nhìn hắn: “Ở Lục gia nhiều ngày như vậy , kỳ thật tôi còn chưa có cùng Tiểu A Quỳnh nói chuyện qua." Giọng điệu Lục Bạch thực ôn nhu: “Anh trai cậu đem người giấu cũng thật kỹ quá."

Lục Quỳnh cười cọ cọ Lục Can: “Là tam ca thương xót tôi."

Nói xong hắn vươn tay , muốn thân thiết nắm lấy Lục Bạch. Nhưng giây tiếp theo , đã bị Lục Can nghiêm túc ngăn lại.

"Anh." Một tiếng này của Lục Quỳnh mang theo chút ý vị làm nũng. Tâm Lục Can đều bị kêu cho mềm ra , nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

Lục Bạch ở trong mắt hắn giống như chó nhà có tang , không thể khống chế , hắn sợ Lục Bạch nổi điên lên rồi làm Lục Quỳnh bị thương.

Lục Quỳnh thở dài , bất đắc dĩ nói với Lục Bạch: “ Thực xin lỗi , ca ca không cho tôi tới gần cậu."

Sau đó liền thân mật đem đầu vùi vào trong l*иg ngực Lục Can , một bộ dạng hoàn toàn ỷ lại , tùy ý hắn bảo vệ.

Ngay cả người quản gia ở cửa nhìn thấy khung cảnh này , đều cảm thấy đây là một màn vô cùng ấm áp.

Lục Bạch cười , cũng không sốt ruột đánh vỡ sự yên lặng trước mặt. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Lục Quỳnh , cửa sổ lớn sát đất , bức màn trắng tinh , nhìn ra ngoài là một ban công trồng đầy những bông hoa xinh đẹp.

Mà mặt đất bên cạnh cửa sổ , nơi có ánh mặt trời chiếu sáng tốt nhất phủ một tấm thảm lông xù xù. Nơi đó đặt một cái giá vẽ , ở trên là bức vẽ ban công còn đang dang dở. Ánh mặt trời xán lạn , nhìn vào bức vẽ liền có thể an ủi tâm hồn.

Cùng căn phòng dưới tầng dọn dẹp ra một chút để dùng cho khách hoàn toàn tương phản.

Ở quyển lịch nhỏ bên cạnh , Lục Quỳnh dùng những hình vẽ đáng yêu đánh dấu từng mốc đếm ngược , khoảng cách thời gian Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu đồ đệ còn có 60 ngày.

Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư , đại sư tranh sơn dầu nổi tiếng nhất trong nước , là thần tượng trong lòng của rất nhiều họa sĩ tranh sơn dầu cũng như của những người yêu thích tranh sơn dầu.

"Tiểu A Quỳnh muốn trở thành học trò của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư sao?" Lục Bạch vuốt ve bức vẽ của Lục Quỳnh , trắng tinh không tì vết , cùng hình tượng của cậu ta ở bên ngoài giống nhau như đúc.