Thế giới 1 – Chương 19.2

Một phòng ngủ của người dân bình thường, cửa sổ, một cái ghế đặt ở mép giường, một cái bàn học nhỏ, còn lộ ra một góc giường đệm.

Trông đơn giản, lại ngoài ý muốn làm người ta cảm giác được sự yên tĩnh cùng thanh bình, thậm chí nhìn hồi lâu, còn khiến người ta muốn đi vào trong bức tranh, nằm ở nơi giường chỉ lộ ra một góc kia, chìm vào giấc ngủ.

Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc nhìn Lục Bạch.

Lục Bạch khẽ cười, dùng cán bút gõ gõ vào giấy vẽ ý bảo hắn chú ý nghe giảng.

"Nguyên lý thấu thị là kỹ xảo cơ bản nhất của hội họa, có thể dùng theo nhiều hình thức khác nhau. Tựa như bức vẽ này, coi đây là cơ sở, biểu đạt bầu không khí yên lặng cùng thân quen trong nhà, đồng thời cũng có thể khiến cho cảm xúc của ta an tĩnh lại."

"Phát hiện ra rồi chứ? Mặt bàn, tay vịn của ghế dựa, cửa sổ đang mở, đường cong kéo dài ra bên ngoài, kỳ thật đều biến mất ở cùng một điểm. Đây là điều cơ bản nhất của nguyên lý thấu thị."

Cách giảng giải của Lục Bạch ngắn gọn lại rất sinh động. Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, tức khắc liền thông suốt, cũng hiểu chính mình vì sao vẽ thế nào cũng không đúng.

"Làm thế nào để tìm được góc độ?"

"Rất đơn giản, đem bút chì cầm ở ngón cái cùng ngón trỏ, bảo trì khoảng cách một cánh tay. Hiện tại cầm bút chì cho tốt, làm bút chì cùng góc độ anh muốn vẽ song song với nhau. Đem cánh tay di chuyển đến trên giấy vẽ, bảo trì nguyên góc độ, sau đó vẽ ra góc độ của bút chì."

Hóa ra là như thế! Hạ Cẩm Thiên vốn muốn nói tôi lập tức thử xem, kết quả vừa lúc nghe được tiếng chuông tan học từ nơi xa truyền đến. Bất tri bất giác, tiết học buổi chiều của năm ba đã kết thúc, giờ là thời điểm ăn cơm chiều.

Vì thế Hạ Cẩm Thiên đem lời muốn nói thu lại, hướng Lục Bạch nói: “Làm chậm trễ cậu một buổi trưa rồi, tôi mời cậu ăn cơm nhé?"

"Được thôi!" Lục Bạch cũng không có khách sáo, hai người thu dọn dụng cụ vẽ tranh, sau đó liền cùng nhau đi ra bên ngoài trường.

Hạ Cẩm Thiên cố ý chọn một tiệm cơm nấu ăn ngon lại không cách quá xa trường học.

Hai người ngồi xuống, Lục Bạch không ngượng ngùng, cầm thực đơn lên chọn hai món mà mình thích ăn. Hạ Cẩm Thiên lại gọi thêm hai món, trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, hai người nói chuyện phiếm vài câu.

Ngoài dự kiến của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch cũng không giống như trong lời đồn mặt dày mày dạn, không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí so với đám con cháu thế gia mà anh từng gặp qua còn ưu tú hơn.

Lời nói chân thành, ngôn ngữ cử chỉ vừa săn sóc lại có chừng mực, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái.

Người này với người trong lời đồn hoàn toàn bất đồng. Cũng hoàn toàn khác với người mà bản thân từng nhìn thấy. Hạ Cẩm Thiên thậm chí có loại suy nghĩ, phải chăng Lục Bạch tự ti âm trầm mà mình từng nhìn thấy, tất cả đều do anh nghe qua tin đồn nhảm nhí mà sinh ra ảo giác.

Hạ Cẩm Thiên trong lúc nhất thời đối với Lục Bạch vô cùng tò mò, nhưng ngại vì thân phận không quá thân thiết, liền đè ở đáy lòng.

Đúng lúc này ở bên ngoài có hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, một người có thể là do uống say, âm thanh không thu lại, truyền rõ ràng vào trong phòng.

"Tôi nói với cậu này, cái tên Lục Bạch năm hai kia, như thuốc cao bôi trên da chó bám lấy Lục tam thiếu không buông, quả thực là một kẻ không biết xấu hổ."

"Cậu nói nhỏ thôi, bây giờ đang ở bên ngoài đấy!" Bạn học đi cùng rõ ràng cũng uống say nhưng so với tên kia vẫn cẩn thận hơn. Đáng tiếc sự cẩn thận này, ở trước mặt cái tên đang nóng nảy phát tiết kia, căn bản không đáng nhắc tới. Càng khuyên hắn, hắn càng phải nói to hơn, mắng lại càng thêm khó nghe.

"Có cái gì mà không dám nói ở bên ngoài?"

"Lục Bạch chính là cái tên ngu dốt! Lưu manh! Rác rưởi!"

"Nếu tôi mà có mặt lúc đó liền thẳng tay đánh chết hắn."

"Quá ác độc........"

"Mẹ nó, cậu có biết Lục Quỳnh vì sao mà phải vào bệnh viện không? Chính là bị hắn hãm hại!"

"ĐM? Là thật hay giả đó?" Đồng bọn cũng bị cái tin tức chấn động này làm cho hoảng sợ. Lục Quỳnh chính là đại bảo bối của Lục gia, nếu Lục Bạch thật sự động vào hắn sao có thể an toàn mà đứng ở đây?

Ba anh em Lục gia cũng không phải là người chết nha!