Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Pháo Hôi Xé Bỏ Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 4-2: Anh trai nói đúng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc hai cha con Vinh Duy Thiện đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Vinh Nhung. Cha con hai người liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương.

Vẫn là Vinh Duy Thiện phá vỡ trầm mặc, ông cười ha hả đi vào phòng bệnh.

"Đây là làm sao vậy? Bởi vì đêm qua làm chúng ta lo lắng, hãi hùng cả đêm, lúc này biết tự mình tỉnh lại rồi?"

Những lời này của Vinh Duy Thiện đa phần là muốn trêu ghẹo Vinh Nhung. Không ngờ, chỉ thấy Vinh Nhung nhìn bọn họ, ngữ khí trịnh trọng nói: "Ba mẹ, thật xin lỗi. Đã làm mọi người phải lo lắng."

Còn nữa, xin lỗi vì đời trước đã làm mọi người phải thất vọng. Nếu anh là con trai chân chính của ba mẹ thì tốt rồi. Anh nhất định sẽ cố gắng trở thành đứa con ưu tú, hiểu chuyện, trở thành niềm tự hào của mọi người.

Đáng tiếc, anh chỉ là đồ giả mà thôi.

Cho dù anh nỗ lực như thế nào, ưu tú như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thay thế được sự thật anh không phải cốt nhục của Vinh gia.

Chỉ cần anh tìm đủ tiền, anh nhất định sẽ rời đi. Ân tình của ba mẹ, anh cũng sẽ tìm cách báo đáp.

Hai vợ chồng Vinh Duy Thiện và Ứng Lam đều bị con trai bất ngờ xin lỗi làm cho kinh ngạc. Tính tình con trai của bọn họ có chút cứng rắn, anh sẽ không dễ dàng xin lỗi người khác.

Khoảng thời gian trước, Vinh Tranh đã sớm bất mãn vì Vinh Nhung dường như mê muội mà đi theo đứa con ngoài giá thú của Chu gia. Nhưng hắn có thể cảm giác được, từ tối hôm qua, thái độ của em trai đối đãi với Chu Chỉ đã có chuyển biến. Vinh Tranh thừa cơ nói: "Biết sai thì tốt. Biết sai còn có thể sửa, đỡ hơn là chết cũng không hối cải."

Vinh phu nhân trừng mắt nhìn con trai lớn, trách cứ hắn: "Tranh nhi! Nhung Nhung vừa mới tỉnh lại. Con không được nghiêm khắc như vậy với em trai."

Vinh Tranh còn chưa nói gì, nhưng Vinh Nhung đã cong mặt mày, cười nói: "Anh trai nói đúng. Về sau em nhất định sẽ cố gắng sửa đổi lỗi lầm."

Vinh phu nhân sửng sốt. Bà cảm giác được sau khi Vinh Nhung tỉnh lại, tính tình của anh đã thay đổi khác trước kia.

Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Vinh Nhung đã có. Giống như lời của bác sĩ, các phương diện của cơ thể Vinh Nhung đều không có vấn đề gì.

Thời khắc nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ, Vinh Nhung cũng không hề thả lỏng cơ thể. Hiện tại, không kiểm tra ra được cơ thể anh có cái gì bất thường, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có.

Ba ngày sau, các chỉ tiêu của cơ thể Vinh Nhung đều biểu hiện bình thường nên anh được phép xuất viện.

Vợ chồng Vinh gia đều lớn tuổi, nên Vinh Tranh không muốn cha mẹ đi đi về về giữa hai nơi. Vợ chồng hai người liền trở về nhà, để Vinh Tranh xử lý thủ tục xuất viện của Vinh Nhung.

Văn phòng của bác sĩ chủ trị.

Bác sĩ chủ trị đưa giấy đồng ý xuất viện cho Vinh Tranh ký tên.

Hắn tiếp nhận, "Trong khoảng thời gian này, cảm ơn bác sĩ đã hết lòng chiếu cố em trai tôi."

Bác sĩ đứng dậy tiễn hắn: "Vinh tổng nói quá rồi, đây là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi."

"Vinh tổng……", bác sĩ muốn nói lại thôi.

Thần sắc Vinh Tranh bình tĩnh, "Bác sĩ Quách có chuyện cứ nói, đừng ngại."

"Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, không biết Vinh tổng cùng người nhà có hiểu rõ tiểu thiếu gia hay không?"

Vinh Tranh bất động thanh sắc, "Không biết trong lúc nằm viện em trai tôi đã làm điều gì để bác sĩ Quách phải hỏi như vậy?"

"Vinh tổng, tôi muốn ngài xem một đoạn video."
« Chương TrướcChương Tiếp »