Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Pháo Hôi Xé Bỏ Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 2-2: Anh trai, sinh nhật vui vẻ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong thời gian dài, Vinh Nhung không hề uống rượu. Một ly champagne cũng có thể làm anh say.

Lúc lên cầu thang, thân thể nghiêng ngả, mém chút nữa dẫm vào không khí. Cũng may có Vinh Tranh đi ở phía sau duỗi tay đỡ anh.

Vinh Nhung quay đầu lại, cười xán lạn với Vinh Tranh, "Cảm ơn anh trai."

Ánh mắt Vinh Tranh hơi trầm xuống. Hắn nhìn chằm chằm vào môi của Vinh Nhung, ánh mắt suy tư. Hắn cảm thấy hình như em trai của hắn thay đổi rồi.

Vinh Tranh trầm giọng nói: "Từ từ đi."

"Ừm, đều nghe anh trai."

Vinh Nhung ngoan ngoãn gật đầu, cười vô cùng thoả mãn.

Thật tốt a. Sau khi chết còn có thể nhìn thấy Vinh Tranh, còn có thể gọi đối phương một tiếng anh trai. Thật sự rất tốt. Ông trời không hề đối xử tệ với anh.

Sau khi rời khỏi Vinh gia, Vinh Nhung không chỉ một lần mơ về những ngày còn ở Vinh gia. Mơ thấy buổi sáng tràn ngập ánh nắng, anh và ba mẹ ngồi trên bàn cùng nhau ăn cơm, còn mơ thấy nhân lúc ba mẹ không chú ý, anh đem trứng chiên không thích ăn gắp bỏ cho Vinh Tranh.

Vinh Tranh lại đem trứng gà còn nguyên cho anh, còn nói như vậy mới có thể cân bằng dinh dưỡng, làm hại anh bị mẹ bắt gặp, còn bị nhìn chằm chằm phải uống xong một ly sữa bò lớn mới có thể ra khỏi nhà. Đó đều là chuyện lúc còn nhỏ của anh em bọn họ.

Sau đó, cảnh tượng giấc mơ thay đổi, tất cả đều là hình ảnh anh chống đối gia đình. Anh phẫn nộ mà gào như một con thú, tất cả mọi người đều thất vọng mà nhìn anh.

Chốc lát sau, lại mơ thấy anh lúc còn nhỏ. Khi đó anh phát sốt, ba mẹ trắng đêm không ngủ, thay phiên chăm sóc, anh trai đem món đồ yêu thích nhất của bản thân đặt trên đầu giường anh.

Vinh Nhung bước lên lầu, không hề suy nghĩ mà đi thẳng tới căn phòng thứ hai ở hành lang, đẩy cửa phòng ra.

Anh đi đến mép giường, mở ngăn kéo thấp nhất của tủ đầu giường ra. Từ bên trong lấy ra một cái hộp vuông màu lam.

"Anh trai, sinh nhật vui vẻ."

Thật tốt. Cuối cùng cũng có cơ hội đem món quà này tặng cho anh trai.

Vinh Tranh cầm lên chiếc hộp vuông trong tay Vinh Nhung, đáy mắt hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ em trai sẽ chuẩn bị quà cho mình.

Khi còn nhỏ, anh em bọn họ còn chơi thân với nhau. Sau khi lớn lên, không biết vì lí do gì, em trai dần dần xa cách với hắn.

Mới vừa nãy, hắn còn nghĩ rằng em trai tìm cớ dẫn hắn lên lầu để gây khó dễ chuyện của Chu Chỉ. Nhưng thật ra hắn lại nghĩ oan cho Vinh Nhung.

"Anh trai không mở ra nhìn sao?"

Vinh Tranh mở hộp vuông ra. Là một cái cài áo đá quý màu xanh, xung quanh bao phủ bởi sóng biển, ở chính giữa là viên đá quý màu xanh lam, bên cạnh nạm những viên kim cương to nhỏ khác nhau, giống như sóng biển va chạm vào bờ tạo thành bọt sóng, yên tĩnh lại sâu xa, giống như con người của Vinh Tranh vậy.

"Anh có thích không?"

Vinh Tranh không có thói quen đeo kim cài áo, nhưng việc này cũng không trở ngại hắn yêu thích quà của em trai.

"Rất thích. Cảm ơn."

"Để em giúp anh đeo, có được không?"

"......Được."

Vinh Nhung đi đến trước mặt Vinh Tranh. Anh lấy ra kim cài áo từ trong hộp nhung.

Kim cài áo màu xanh biển kết hợp với khí chất trầm ổn, sinh ra đã có sẵn trên người Vinh Tranh càng thêm sức mạnh.

"Thật là đẹp mắt!"

Vinh Nhung vỗ tay, vừa lòng mà thưởng thức kiệt tác của chính mình.

Cũng không biết là đang khen kim cài áo hay là khen người đeo nó.

"Yến hội còn chưa kết thúc, khách khứa đèu đang ở dưới lầu, chúng ta cùng xuống đi."

"Được."

Vinh Nhung cười khanh khách, choàng lên cánh tay của Vinh Tranh. Tầm mắt Vinh Tranh dừng lại ở cánh tay em trai, cũng không có rút cánh tay về.
« Chương TrướcChương Tiếp »