Chương 37: Hôn lên tránh Vinh Nhung (2)

Tôn Khỉ lướt mấy vòng trên biển, quay lại bên bờ tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Anh thấy Vinh Tranh ôm ván trên bãi cát, bất ngờ, hỏi: "Không phải nói không lướt à?"

"Vinh Nhung muốn xem."

"Muốn xem cái gì?"

Vinh Tranh không trả lời. Anh khởi động cho nóng người xong, đi tới dặn dò Vinh Nhung đang ở dù che nắng mấy câu, ôm ván đi về phía biển.

Tôn Khỉ vẻ mặt hơi bối rối, ôm ván lướt sóng đuổi theo: "Cùng nhau đi."

Lục Đảo được biết đến là thiên đường cho những người đam mê lướt sóng. Trên mặt biển xanh, đâu đâu cũng có người lướt sóng. Trong số đó có rất nhiều vận động viên lướt sóng thực hiện những pha quay người ngầu lòi hoặc đuổi theo sóng thật nhanh. Giống như một con rồng lao xuống nước, khiến đám đông trên bãi biển phải dừng lại xem.

Vinh Tranh nằm sấp trên ván lướt và chèo về phía biển. Giống như Long Vương đang tuần tra vùng biển của mình.

Đối diện có một con sóng ập đến, Vinh Tranh không đứng lên mà vẫn tìm kiếm con sóng thích hợp. Quả nhiên, mặc dù con sóng kia nhìn qua có vẻ lớn nhưng vừa loạn vừa tan nhanh. Nhiều người lướt sóng chưa đủ kinh nghiệm bị sóng nhấn xuống nước, chỉ một số ít có thể thành công rẽ sóng lướt đi.

Lại một con sóng triều ập tới.

Những người lướt sóng có kinh nghiệm lập tức đánh giá con sóng này cực kỳ hoàn hảo, nhưng cũng rất khó để khống chế. Người lướt sóng giàu tính khiêu chiến không bao giờ sợ bất kỳ thử thách nào. Ngược lại, càng khó khăn lại càng khơi dậy trong họ khát vọng chinh phục.

Tôn Khỉ là một vận động viên lướt sóng như vậy. Tôn Khỉ tập trung cực độ nhìn ra biển, tìm thời cơ thích hợp để đứng lên.

Bỗng nhiên, một bóng người màu xanh đậm lướt qua từ phía sau anh như một mũi tên, xuyên qua sóng nước, cưỡi lên sóng triều dâng cao, thực hiện một cú nhảy đẹp mắt trên không trung rồi vững vàng đáp xuống làn sóng.

Trên bờ cát, du khách đang vây xem reo hò không ngớt.

Mẹ kiếp! Hôn nay Đại Vinh xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên thích nổi tiếng rồi?

Tôn Khỉ tất nhiên không cam lòng yếu thế. Anh chuyển từ tư thế nằm sấp sang tư thế nửa cúi người, nhanh chóng đứng dậy, lướt sóng đuổi theo.

Vinh Tranh liếc thấy Tôn Khỉ đang đuổi theo mình. Anh không hoảng mà vẫn duy trì tốc độ của mình.

Hai người giống như cá voi sinh rathuộc về biển, dễ dàng cưỡi lên từng con sóng. Cuộc rượt đuổi giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của du khách trên bờ. Một con sóng khác cuốn tới, giống như một tấm màn pha lê màu xanh lam.

"Đại Vinh, tôi đi trước!"

Tôn Khỉ tăng tốc độ, vượt qua Vinh Tranh rẽ sóng mà đi. Sóng đánh lên từng làn bọt, bóng dáng Tôn Khỉ chẳng mấy đã không thấy đâu.

Đám đông người xem nín thở. Đột nhiên, anh nổi lên từ làn sóng trắng. Đám đông vỡ òa, hoan hô thật .

Tôn Khỉ đứng trên ván lướt sóng, giống như vương tử nhận lấy lời tán tụng của bá tánh. Thỉnh thoảng anh rẽ sóng tạo nên một đường cao, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ và những tràng pháo tay nồng nhiệt của người dân trên bờ, vui vẻ không thôi.

Đám người vây xem bên bờ ngày càng nhiều. Tôn Khỉ đắc ý nhìn về hướng Vinh Tranh. Lúc này đảo mắt trên mặt biển tìm một vòng lại không phát hiện bóng dáng của Vinh Tranh đâu.

? Đại Vinh đâu?

Vinh Tranh nằm trên mặt biển, chẳng qua bị một con sóng chặn lại.

Một con sóng lớn chưa từng có đang đến gần. Lần này, ngay cả những người lướt sóng có kinh nghiệm cũng chọn cách nằm sấp trên ván rồi quan sát.

Một người dũng cảm thực sự sẽ không bao giờ hành động liều lĩnh. Kẻ liều lĩnh dựa vào dũng khí nhất thời, còn người dũng cảm lại chọn chờ thời cơ.

Tuy nhiên, ngoài kẻ liều lĩnh và người dũng cảm, còn có một loại người khác. Loại người này bọn họ dường như không bao giờ sợ.

Tôn Khỉ nghe mọi người tiếng kinh hô, anh ta theo bản năng xoay người. Chỉ nhìn thấy Vinh Tranh tựa lưng vào bức tường sóng, xoay giữa không trung lao nhanh vào con sóng.

Những con sóng xanh lần lượt ập đến, giống như những con thú giận dữ xua đuổi Vinh Tranh, vị khách không mời mà đến.

Các du khách trên bờ đều đổ mồ hôi lạnh vì anh.

Khiến người phấn khích đó là, cho dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng không bao giờ có thể đuổi kịp Vinh Tranh, anh chỉ cách rất gần. Vinh Tranh cưỡi sóng mà đi, giống như một bậc thầy huấn luyện rồng, điều khiển rồng nước một cách dễ dàng.

Dưới chân anh là biển cả bí ẩn và nguy hiểm. Lúc này không ai nghi ngờ anh chính là vua biển cả. Sóng trắng ập xuống tạo thành những đợt sóng tung bọt trắng xóa.

Giống cảnh tượng Tôn Khỉ vừa lướt trên con sóng, bóng dáng của Vinh Tranh cũng biến mất trong những bọt sóng trắng xóa.

Mọi người nhìn chằm chằm mặt biển không chớp mắt. Tưởng chừng như mười nghìn năm đã trôi qua nhưng cũng tựa như chỉ trong chốc lát.

Ván lướt sóng của Vinh Tranh lướt qua những con sóng, giống như một con rồng xuyên qua mặt nước, nhảy ra khỏi mặt nước rẽ sóng với tốc độ cao, vẽ nên một vòng cung đẹp đến mức gần như rực rỡ.

Cưỡi gió rẽ sóng, bầu trời xanh vạn dặm! Một màn này quá rung động! Cái gọi là chinh phục tinh thần biển khơi chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Bên bờ, tiếng hoan hô và tiếng huýt gió liên tục không dứt. Đám người reo hò thật lớn, giống như muốn lật toàn bộ biển khơi.