Chương 47: Nhóc con vô lại (6)

Chờ đến lúc cậu mắc tiểu, ngồi dậy chuẩn bị đi tiểu thì cơ thể bị một người ấn trở lại.

“Đừng nhúc nhích.”

Lúc ấy cậu còn suy nghĩ, tên nào mà nhiều chuyện vậy, cậu muốn đi tiểu cũng quản. Nhìn thoáng qua một cái.

Khi ấy cậu mờ mắt, hơn nữa còn đau dạ dày đến mức ngất xỉu, căn bản cũng không nhớ rõ ngoại hình Chu Chỉ. Cậu dựa vào một chuỗi tràng hạt trên tay đối phương mới nhận ra người. Hóa ra là cái người xui xẻo bị cậu túm được trên hành lang kia.

“Cậu không chịu đi bệnh viện, cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể mời bác sĩ đi theo. Đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa là cậu truyền dịch xong. Đến lúc đó cậu muốn chạy thì chỉ cần một giây.”

Là Cao Dương.

Bàng quang của cậu nhịn tiểu sắp hỏng rồi, cậu sảng khoái hỏi thẳng: “Vậy tôi có thể đi tiểu không?”

Cao Dương tất nhiên không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một hồi lâu mới trả lời: “Có thể đi.”

“Phiền anh cầm nó giúp tôi.”

Cậu đưa túi truyền dịch cho Chu Chỉ ở bên cạnh, để Chu Chỉ cầm giúp. Đối phương rất thiếu kiên nhẫn, vậy mà còn phải đợi lúc cậu đi tiểu vẫn phải cầm. Lúc ấy cậu cảm thấy, Chu Chỉ khá thú vị.

Rõ ràng không kiên nhẫn như vậy, thế mà không đưa túi truyền dịch cho Cao Dương, cũng không chạy lấy người. Sau bọn họ lại gặp vài lần ở “Dạ Phóng”.

Mỗi lần, vẻ mặt của Chu Chỉ đều không kiên nhẫn, nhưng cậu mời uống nước, rủ ra ngoài cùng đua xe, câu cá, anh ta đều không từ chối.

Có lần trời lạnh, hôm đó cậu mặc rất ít quần áo, đến “Dạ phóng”, suýt chút nữa không đông thành chó. Đúng lúc Chu Chỉ cũng có mặt, anh ta đưa áo khoác của mình cho cậu.

Lúc ấy, một tuần rồi cậu chưa nói được mấy câu với ba mẹ cả. Còn về anh trai, cả một tháng rồi cậu vẫn chưa chạm mặt anh ấy dù ở cùng một mái nhà.

Ban đầu cậu chỉ cảm thấy Chu Chỉ này khá thú vị. Sau lại bởi vì những hành động vô tình quan tâm của Chu Chỉ mà không thể kìm chế điên cuồng thích anh ta.

Sau này cậu bỏ thời gian suy nghĩ cẩn thận. Cậu đến “Dạ Phóng” rất nhiều lần, chỉ cần là khách quen hoặc nhân viên làm việc ở “Dạ Phóng” thì không ai không quen biết cậu. Ngày đó Chu Chỉ kêu bác sĩ tới truyền dịch cậu cùng lắm là bởi vì ba cậu là chủ tịch tập đoàn Vinh Sự, anh cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Sự.

Anh ta quan tâm cậu tốt với cậu, cũng là vì cậu là nhị thiếu gia của Vinh gia. Chu Chỉ chỉ lấy lòng cậu, chưa bao giờ quan tâm thật lòng. Cậu mới là tên ngộc thật sự.

Ba cậu, anh trai cậu đều vì cho một tên ngốc an ổn trưởng thành mà chặn hết mưa gió bão bùng. Vậy mà cậu vẫn hiểu lầm bọn họ, cho rằng bọn họ không thèm để ý đến cậu, họ giống như các chú các bác xem thường cậu, cho rằng cậu không có tiền đồ.

Bởi vì một người như Chu Chỉ, cậu khiến nhà mình gà chó không yên. Cậu phá hỏng tiệc sinh nhật của anh trai, đánh nhau với anh trong tiệc sinh nhật, cậu khiến ba mẹ đau lòng. Cậu không chỉ là một tên ngốc, mà còn là một tên *bạch nhãn lang!

*"Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang): chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.



Sao cậu lại có thể vô liêm sỉ như vậy!

Vinh Nhung giơ tay, tát mình một cái thật mạnh.

“Kítttt ——”

Lốp xe cọ xát mạnh với mặt đất, phát ra tiếng chói tai. Vinh Tranh nhanh chóng tấp xe vào một bên, dừng xe.

Anh nắm lấy tay Vinh Nhung, mặt mày sắc bén, “Vinh Nhung! Em đang làm ——”

Lời chỉ trích nghiêm khác bốc im bặt khi anh thoáng nhìn thấy nước mắt trên mặt Vinh Nhung.

“Anh à, em xin lỗi. Em không phải một đứa em ngoan. Em thật tệ quá đúng không?”

Bàn tay đang nắm tay Vinh Nhung của Vinh Tranh bỗng hơi dùng sức. Tâm trạng hiện giờ của anh cực kỳ tệ.

Anh nhìn má phải của Vinh Nhung còn in dấu bàn tay, trái tim anh đập mãnh liệt. Nếu không phải trên gương mặt này còn có nương mắt, anh thật có ý nghĩ muốn đánh một cái. Nhưng phát hỏa hay đánh người gì đó thì bây giờ đều không phải lúc.

Vinh Tranh kìm nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng trách mắng: “Em nói linh tinh gì vậy!”



“Ngài nói, nhị thiếu gia tự tát mình một cái trước mặt ngài? Còn nói mình không phải một đứa em trai ngoan, cho rằng mình rất tệ, cực kỳ phủ định bản thân, đúng không?”

Vinh Tranh dí đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn trên bàn, anh cầm ly nước trên bàn uống một ngụm. Nước ấm làm giảm bớt cảm giác không khỏe ở yếu hầu do lâu rồi chưa hút thuốc.

Giọng Vinh Tranh hơi khàn, “Đúng thế.”

Từ nhỏ Nhung Nhung đã không phải một đứa trẻ dễ rơi lệ. Ba mẹ bận quá, khi còn nhỏ Nhung Nhung phần lớn là giao cho bảo mẫu chăm sóc. Cho nên hai người không có nhiều kinh nghiệm đối với trẻ nhỏ.

Có một lần đúng lúc hai người rảnh. Anh không được nghỉ cho nên ở lại trường đọc sách, ba mẹ dẫn Nhung Nhung đi công viên chơi. Nhung Nhung không cẩn thận té ngã, ba anh vịn lấy thằng bé. Kết quả không khống chế được lực khiến cho tay phải của Nhung Nhung bị trật khớp.

“Ba, đau.”

Nhung Nhung kêu đau, hắn không để ý, cực kỳ thích thú dạy Nhung Nhung thả diều.

“Ba, tay, đau.”

Đau đến mức khi nói chuyện quên cả trật tự từ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Ba sơ ý, dắt tay Nhung Nhung, cùng nhau thả diều. Cho nên đã chạm vào cái tay bị trật khớp của Nhung Nhung. Nhung Nhung đau quá kêu lên. Lúc này mẹ đang chụp ảnh cho hai người mới ý thức được có điều không đúng.

Ba đổ mồ hôi đầm đìa ôm Nhung Nhung rời khỏi công viên, lái xe chạy tới bệnh viện. Mẹ ôm Nhung Nhung ngồi trên xe, rơi nước mắt vì tự trách.

Cái tay nhỏ không bị thương của Nhung Nhung cầm lấy tay mẹ: “Mẹ ơi, không đau, Nhung Nhung.”