Chương 131

chương 131

02. Có phải em thích anh không?

Lâm Tử Nhiên cẩn thận đi vào, mắt nhìn thẳng phía trước, thập phần căng thẳng, một chút không cẩn thận liền cùng tay cùng chân.

Ý cười thoáng qua trong mắt Quý Sâm, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Đừng căng thẳng, ngồi đi.”

Tuy rằng đại thần nói đừng căng thẳng, nhưng chênh lệch giữa mình và hắn lớn đến thế, sao có thể không căng thẳng! Nhưng thái độ của Quý Sâm vẫn tạm thời hóa giải sự mất tự nhiên của cậu, không thấp thỏm ngay từ đầu... Bất quá phải nói, đại thần thật sự rất tốt rất ôn nhu, cũng rất thân sĩ, anh ấy đúng là nam thần từ trong ra ngoài, khó trách có nhiều người thích anh ấy như vậy!

Lâm Tử Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc như thể đối mặt với lão sư.

Không đúng, thời điểm đối mặt với lão sư sẽ không khách sáo như vậy.

Quý Sâm ngước nhìn thanh niên. Thanh niên có cằm nhọn, hai bên sườn mặt có chút thịt, làn da trắng nõn trong sáng, bởi vậy thoạt nhìn thập phần đáng yêu, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, có một chút tính khí trẻ con. Giờ phút này ánh mắt đen láy có chút thấp thỏm bất an, cánh môi hồng nhạt hơi mím lại, giống như động vật nhỏ bước vào địa phương xa lạ, cẩn thận ngoan ngoãn lại nghe lời.

Khóe môi Quý Sâm bất giác nhếch lên, hắn đẩy kịch bản trên bàn trà đến trước mặt Lâm Tử Nhiên, cười nói: “Đây là kịch bản.”

Lâm Tử Nhiên nhìn thấy tên kịch bản, tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy vẫn bị chấn kinh! Bàn tay cầm kịch bản run nhè nhẹ.

Đúng là bộ phim điện ảnh này!

Chỉ là…sao có thể.

Cái loại cảm giác này giống như mơ màng hồ đồ đi dạo trên đường, bỗng nhiên nhận được giải thưởng lớn hàng trăm vạn, đạo diễn lớn phim điện ảnh lớn, không biết có bao nhiêu minh tinh đánh vỡ đầu muốn giành lấy, thật sự đến lượt mình thật sao?

Cảm giác cả người như đạp lên mây.

Lâm Tử Nhiên nhìn Quý Sâm đầy nghi ngờ, tại sao anh ấy lại muốn giúp mình? Chính mình cũng không có gì đáng giá để hắn mưu đồ..

Quý Sâm nhìn ra sự khó hiểu của Lâm Tử Nhiên, giọng điệu vững vàng đạm nhiên: “Đừng nghĩ nhiều, so với minh tinh trong giới, từ trước đến nay Cố đạo vẫn luôn thích diễn viên mới có linh khí hơn, bộ phim trước đó của ông ấy cũng thường dùng diễn viên mới... Nhân vật này ông ấy vẫn chưa đưa ra lựa chọn, xem qua rất nhiều người đều không vừa ý, cũng bảo anh tìm kiếm ở trường để xem chọn được người thích hợp hay không. Lần trước gặp em trong thư viện, anh cảm thấy hình tượng của em rất gần với nhân vật, lúc ấy anh không nói là vì không muốn em bị ảnh hưởng kỳ thi cuối kỳ.”

Lâm Tử Nhiên nghe đến đó chợt bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra khi đó học trưởng ngồi bên cạnh mình kỳ thật là nổi lên tâm tư tìm kiếm người phù hợp! Học trưởng thật là không dễ dàng, vừa đảm đương vai chính, vừa phải giúp đạo diễn tìm người phù hợp, thật là quá chuyên nghiệp!

Bất quá phải nói trước đây bộ phim của Cố đạo phủng tân nhân, phủng một người liền hot một người, bằng không sao ông ấy có thể nổi danh như vậy? Người ta thuộc phái thực lực! Phim tốt chưa bao giờ dựa vào lưu lượng!

Nhắc mới nhớ, nếu Quý Sâm sớm có tâm tư này thì chuyện ngày hôm qua cũng không phải là ngẫu nhiên?

Mình thật sự đổi vận rồi sao, a, quả nhiên may mắn phải giữ lấy, tuy rằng ở trong game chịu khổ, nhưng khi trở lại hiện thực thì bắt đầu gặp may!

Hai mắt Lâm Tử Nhiên sáng ngời, nghiêm túc nói: “Cám ơn học trưởng.”

Quý Sâm khẽ mỉm cười, giọng điệu xử lý theo việc công: “Không cần khách khí, tuy rằng hình tượng của em phù hợp, nhưng kết quả cuối cùng có được hay không, vẫn là đạo diễn đưa ra quyết định. Anh chỉ cho em một cơ hội, có nắm chắc hay không vẫn phải xem bản thân em.”

Lâm Tử Nhiên gật đầu như gà mổ thóc: “Em hiểu!”

Cậu nói xong lộ ra biểu tình thấp thỏm, bất an nhìn Quý Sâm, cười ngượng ngùng: “Nhưng mà.. Học trưởng... Kỹ thuật diễn của em không tốt lắm.”

Học trưởng đặt nhiều hy vọng vào mình như vậy, lại cho một cơ hội tốt như thế, nếu mình làm hắn thất vọng thì phải làm sao.

Chẳng phải mất mặt lắm sao.

Quý Sâm cười: “Anh tin vào ánh mắt của mình, em cũng đừng xem nhẹ bản thân, không thử thì làm sao biết được.”

Nói rất có đạo lý.

Lâm Tử Nhiên nhanh chóng thả lỏng tâm thái, chuyện tốt như vậy vốn dĩ không thể trông cậy vào cậu, cho dù không thành cũng chẳng sao, đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho bản thân!

Quý Sâm nói: “Em xem kịch bản trước đi, gặp vấn đề thì tùy thời đến gặp anh.”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, bắt đầu nghiêm túc xem kịch bản.

Đây là bộ phim đại nam chủ thuộc thể loại cổ đại quyền mưu, trong đó có một số cảnh giang hồ hỗn loạn, Quý Sâm giới thiệu cho cậu vai nam 3 trong kịch bản.

Nam 3 là một vị tiểu hoàng tử không được sủng ái, bởi vì từ nhỏ sức khỏe yếu ớt nên mẫu phi của hắn đưa hắn đến một môn phái trong giang hồ, hy vọng hắn ở bên ngoài lớn lên khỏe mạnh bình an, tu tập võ nghệ cường thân kiện thể.

Tiểu hoàng tử cũng vì thế mà trở thành sư đệ của nam chính, thân phận nam chính cũng rất bất phàm, là con trai duy nhất của đại tướng quân đương triều, võ nghệ cao cường kiến thức rộng rãi, hơn nữa làm người quang minh lỗi lạc, là một vị chính nhân quân tử thanh phong minh nguyệt.

Tuy tiểu hoàng tử thân là hoàng tử, nhưng bởi vì nguyên nhân không được sủng, không kiêu ngạo, ngược lại bởi vì thân thể yếu ớt chọc người trìu mến, nam chính vẫn luôn thập phần chiếu cố hắn, cảm tình của hai người trong sư môn vô cùng tốt.



Nhưng rất nhanh triều đình xảy ra một cuộc đấu trí, hoàng đế bất ngờ lâm bệnh nặng, mẫu phi của tiểu hoàng tử thế nhưng bị đẩy lên hậu vị, nhà mẹ đẻ dã tâm bừng bừng muốn tiểu hoàng tử lên làm hoàng đế, vì thế triệu hắn về kinh, coi như quân cờ dùng để tranh quyền đoạt lợi.

Tiểu hoàng tử vừa mới hồi cung, kỳ thật trong lòng có chút sợ hãi, thậm chí không muốn trải qua một đời như vậy.

Nhưng lòng người sẽ có lúc thay đổi.

Tiểu hoàng tử dần bắt đầu có dã tâm, hắn không cam lòng làm một quân cờ, không cam lòng bị người thao túng, không cam lòng giao vận mệnh của mình vào tay người khác... Hắn bắt đầu muốn quyền lực, muốn trở thành một vị hoàng đế chân chính bước lên vị trí kia..

Hơn nữa, hắn cho rằng mọi chuyện đã đến nước này, bản thân không còn sự lựa chọn nào khác, nếu hắn thua huynh đệ hắn sẽ không bỏ qua cho hắn… Hắn bắt đầu lợi dụng nam chính đạt được mục đích của mình.

Phụ thân nam chủ không theo phe bọn họ, nhưng tiểu hoàng tử giả trang nhu nhược, cho dù lập trường bất đồng nhưng nam chính vẫn nơi chốn chiếu cố vị sư đệ này, thậm chí còn sinh ra hiềm khích với phụ thân của mình.

Ở giữa xảy ra rất nhiều chuyện.

Phụ thân nam chính đứng về phe hoàng tử khác, lãnh binh đối nghịch với tiểu hoàng tử, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt, tiểu hoàng tử rơi vào tình thế nguy hiểm, không từ thủ đoạn lừa nam chính ra ngoài, lợi dụng y nghịch chuyển thế cục, hơn nữa bao vây tiễu trừ nam chính, nam chính cửu tử nhất sinh chạy thoát.

Tiểu hoàng tử thành công đánh bại tất cả kẻ thù của mình, đăng cơ làm đế, trở thành thiếu niên thiên tử, cửu tử chí tôn, nhưng vị sư huynh thật lòng đối tốt với hắn, người luôn quan tâm chiếu cố đến hắn, lại bị hắn bức đi rồi.

Có lẽ vì áy náy, tiểu hoàng đế buông tha cho phụ thân nam chính, chỉ tước đi binh quyền và quan tước của đối phương.

Tuy tiểu hoàng đế thắng, nhưng các huynh đệ khác của hắn thập phần bất mãn, dưới sự cùng đường tìm người ám sát hắn, một đường tìm đến trên đầu nam chính, bởi vì nam chính là tuyệt đỉnh cao thủ a!

Vừa vặn trở mặt thành thù cùng tiểu hoàng đế!

Một màn ám sát cuối cùng, nam chính tiến đến ám sát tiểu hoàng đế, nhưng đến một khắc cuối lại mềm lòng, không đâm trúng nơi yếu hại liền rời đi, từ đây về sau biến mất trên giang hồ không còn xuất hiện nữa.

Lâm Tử Nhiên một hơi xem xong.

Vừa rồi là suất diễn của tiểu hoàng đế, thoạt nhìn có rất nhiều cảm tình gút mắt với nam chủ, nhưng trong bộ phim điện ảnh này, tiểu hoàng đế thật ra chỉ là vai nam 3 không có nhiều suất diễn, hơn nữa tuyệt không phải tình yêu với nam chính, đây là bộ phim điện ảnh về đại nam chủ.

Tuy rằng giữa bọn họ thật sự có nhiều chỗ não bổ, nhưng thực ra là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa!

Cốt truyện chủ tuyến thể hiện cuộc đời nam chính rộng lớn và mạnh mẽ, thân là con trai tướng quân, trọng tình trọng nghĩa có dũng có mưu, từ giang hồ đến triều đình, bày ra cách thức trả thù hắn như thế nào, cuối cùng lại bị cuốn vào triều đình tranh đấu. Nhưng bởi vì tin tưởng tiểu hoàng đế, cuối cùng rơi xuống kết cục kia, không có tâm trả thù đối phương, cuối cùng thoái ẩn giang hồ, là một nhân vật bi tình rất có mị lực.

Cái gì, bạn hỏi nữ chính ở đâu hả?

Đương nhiên cũng có nữ chính!

Nữ chính xuất thân hèn mọn, là thị nữ của nam chính, nhưng bởi vì nam chính tôn trọng nàng, không vì thân phận của nàng hèn mọn mà nguyện ý dạy nàng đọc sách và võ nghệ, vì thế nữ chính đem lòng yêu nam chính. Đáng tiếc nam chính là thẳng nam thuần khiết 24K! Y không cảm nhận được tình yêu thầm kín của nữ chính, nhưng dù vậy, nữ chính vẫn luôn khăng khăng một mực với y.

Tuy xuất thân là thị nữ, nhưng nữ chính tự mình cố gắng tự lập lại còn thông tuệ, là cánh tay trái bờ vai phải của nam chính, bản thân cũng thập phần ưu tú, bởi vậy không thiếu người theo đuổi, chẳng hạn như Thế tử Nhị vương gia..

Toàn bộ cốt truyện mạnh mẽ rộng lớn, biến đổi bất ngờ, chủ yếu lấy nam chính làm chủ tuyến, diễn biến cung đình tranh đoạt triều đại khó lường, tuy nam chính không hiểu phong tình nhưng cuối cùng khi tiểu hoàng đế vây công tiễu trừ y, chính nữ chính đã ra tay giúp đỡ, cuối cùng y cùng nữ chính thoái ẩn giang hồ, coi như HE.

Nhưng phải nói như thế nào nhỉ..

Sau khi đọc kịch bản, Lâm Tử Nhiên cứ cảm thấy tình yêu giữa nam nữ chính lạnh nhạt như nước, tựa như quân tử chi giao, cũng không có suất diễn đặc biệt thân mật gì, ngoại trừ kết cục cảm động, nam chính không tỏ vẻ gì với nữ chính; dù sao đây cũng không phải là phim điện ảnh lấy chủ đề về tình yêu… Cho nên miêu tả về tình yêu có chút nhạt nhẽo, ngược lại thẳng nam giữa nam chính và tiểu hoàng đế, phần lớn cậu có thể não bổ ra một câu chuyện tình yêu kịch liệt cẩu huyết, tương ái tương sát phản bội hắc hóa, đáng tiếc kết cục lại là BE.

Đệch —— sao mình lại có những suy nghĩ như vậy nhỉ?

Lâm Tử Nhiên lắc lắc đầu, đánh bay những ý nghĩ không sạch sẽ đó ra ngoài!

Cậu đến đây để đọc kịch bản, chứ không phải YY đồng nghiệp!

Dừng dừng!

Tóm lại, bộ phim này vẫn lấy quyền mưu tranh đấu là chính, cảm tình giữa nam nữ chính thuộc kiểu tế thủy trường lưu, nhưng giữa nam chính và tiểu hoàng đế lại là tương ái tương sát. Có thể tưởng tượng thời điểm chiếu phim, tuyệt đối không thiếu fans CP, quả thực có quá nhiều...

Nếu mình diễn vai này, đến lúc đó chẳng phải sẽ có người lập CP giữa mình và Quý Sâm sao.

Mặt Lâm Tử Nhiên hơi đỏ lên.

Không quấy rầy Lâm Tử Nhiên đọc kịch bản, Quý Sâm vẫn luôn ở trong thư phòng, kỳ thật hắn cũng rất bận, nhưng hôm nay có chút thất thần, cũng không nhìn kịch bản. Nhớ tới Lâm Tử Nhiên ở bên ngoài, không cách nào tập trung suy nghĩ, hắn cụp mắt lộ ra biểu tình phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Quý Sâm nhắm mắt dưỡng thần một lúc, lần nữa mở mắt ra thời gian đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc mới đứng dậy ra cửa.

Gần đến phòng khách liền thấy Lâm Tử Nhiên tập trung đọc kịch bản, không biết đọc đến đâu rồi, ánh mắt cậu mơ hồ trên môi nở nụ cười ngây ngô, sau đó cắn cắn môi.. Trên gương mặt trắng nõn hiện lên một mảnh ửng hồng.

Quý Sâm cười bất đắc dĩ, hắn trầm ngâm một lát, bước tới nhẹ giọng nói: “Đọc tới đâu rồi?”

Lâm Tử Nhiên đang suy nghĩ nhập thần, suýt nữa não bổ đến đoạn chiếu phim điện ảnh, chính mình đóng một lần là nổi, sau đó phóng viên phỏng vấn cậu và Quý Sâm... Đúng lúc này sau lưng chợt vang lên một giọng nói, làm cậu tức khắc giật cả mình, hết sức quẫn bách! Giống như làm việc xấu bị bắt quả tang..



Lâm Tử Nhiên: “Ừm, em cũng vừa mới đọc xong.”

Quý Sâm thấy tầm mắt Lâm Tử Nhiên trốn tránh, không dám nhìn hắn, không khỏi suy tư, cũng không biết tiểu gia hỏa này nghĩ đến cái gì. Hắn lộ ra ý cười bên môi, chậm rãi nói: “Nếu đọc xong rồi, vậy không bằng chúng ta đối diễn theo kịch bản, em cũng nên ấp ủ cảm giác.”

Lâm Tử Nhiên lập tức trở nên căng thẳng: “Bây, bây giờ luôn sao?”

Quý Sâm nghiêm trang nói: “Đúng vậy.”

Nhìn thấy Quý Sâm xử lý theo việc công, trong lòng Lâm Tử Nhiên càng thêm tự trách, vội vàng thu liễm nỗi lòng, nói: “Chúng ta đối diễn đoạn nào?”

Quý Sâm cầm kịch bản, tùy tiện lật lật, nói: “Đoạn này đi.”

Lâm Tử Nhiên liếc mắt nhìn. Lúc này tiểu hoàng đế còn chưa phải hoàng đế, là phân cảnh đầu tiên vào núi trở thành sư đệ của nam chính không bao lâu, chính ở chỗ này hai người lập nên tình nghĩa sâu đậm, là những tháng ngày không tranh đoạt trần thế, khoảng thời gian thuần túy nhất, sau đó chỉ còn lại gϊếŧ chóc.

Bởi vì sức khỏe tiểu hoàng tử không tốt, luyện võ cũng vô ích, một lần vô ý bị trẹo mắt cá chân, nam chính cõng hắn về, bôi dược giúp hắn. Đoạn này cậu không có lời thoại, nhưng diễn xuất vẫn có độ khó nhất định..

Quý Sâm nói: “Nếu không có vấn đề gì, em có thể bắt đầu.”

Lâm Tử Nhiên gật gật đầu, thu hồi tầm mắt, áp suy nghĩ xuống đáy lòng, nhanh chóng nhập diễn.

Thật ra cậu có chút tâm đắc về phần võ thuật, dù sao cũng vừa bước ra khỏi thế giới võ hiệp. Tuy rằng trong trò chơi tự động giả thiết nhân vật biết võ công, không cần tự mình thao tác, nhưng cậu bị động để hắn đánh lâu như vậy, cũng tìm ra chút cảm giác, không đến mức đứng im bất động, giơ tay nhấc chân thoáng hiện một tầng ý tứ.

Đang đánh, không cẩn thận bị vấp ngã, cả người ngã xuống, cậu che ngực ho khan vài tiếng, sau đó hốc mắt hơi phiếm hồng, ủy khuất mím môi, tựa hồ bởi vì đau đớn có chút khó nhịn.

Đúng lúc này Quý Sâm bước nhanh tới, dường như hắn vô tình đi ngang qua, thấy vậy liền nhíu mày, không chút do dự ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tử Nhiên, trực tiếp nắm lấy mắt cá chân cậu, rũ mắt nhìn nhìn, khàn giọng lo lắng nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

Lâm Tử Nhiên rất sợ đau, nhưng thân là hoàng tử lại có chút quật cường, chỉ cắn môi không hé răng.

Quý Sâm thở dài, hắn xoay người khuỵu gối, đưa lưng về phía Lâm Tử Nhiên, nói: “Ta đưa ngươi về.”

Lâm Tử Nhiên vươn tay ôm cổ hắn, thân hình người đàn ông thon dài cao lớn, cơ bắp rắn chắc hữu lực.

Lâm Tử Nhiên dán sát vào lưng Quý Sâm, ánh mắt dừng trên sườn mặt hắn, lúc trước đều là ngại ngùng nhìn chằm chằm người ta, hiện tại nhìn trộm vài lần chắc không sao đâu ha. Học trưởng thật sự rất tốt, không thua bất cứ nhân vật nào trong game cậu gặp! Đẹp trai 360 độ không góc chết, rõ ràng chỉ dựa vào khuôn mặt là có thể bạo hồng, nhưng hắn cố tình muốn dựa vào thực lực!

Đây chính là người thật, không phải video hay ảnh chụp, so với video và ảnh chụp người thật càng đẹp mắt hơn, Lâm Tử Nhiên gần như không thể dời nổi tầm mắt.

Cho đến khi Quý Sâm bước đến mép ghế sô pha, nhẹ nhàng thả cậu xuống, sau đó cởi giày vớ, bắt đầu ‘bôi thuốc’ cho cậu.

Ngón tay người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi bàn tay kia thật xinh đẹp, giờ phút này nắm lấy chân cậu, đầu ngón tay cọ qua da thịt, hơi ấm và ngứa ngáy truyền đến. Lâm Tử Nhiên ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, trên mặt bỗng nhiên nóng lên.

Diễn, diễn kịch thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy đi!

Một người đàn ông hoàn mỹ chuyên chú ‘bôi dược’ lên chân cậu.. Hơi ấm trong lòng bàn tay học trưởng giống như lửa đốt, khiến miệng Lâm Tử Nhiên khô khốc, không được, mình đang nghĩ cái gì vậy, mình thật là không chuyên nghiệp!

Học trưởng chuyên nghiệp nghiêm túc như vậy, tự mình đối diễn với cậu, nhưng mình lại có ý nghĩ bẩn thỉu với học trưởng, sinh ra tâm khinh nhờn với học trưởng thanh phong minh nguyệt, tội lỗi, thật tội lỗi!

Nội tâm cậu thật quá xấu xa!

Lâm Tử Nhiên đột nhiên rút chân về, sau đó cậu liền đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Quý Sâm.

Chết mịa, không xong rồi, mình quên lời thoại rồi!

Hẳn là cậu nên đợi Quý Sâm bôi thuốc xong rồi nói "đa tạ sư huynh".

Kết quả bộ dáng của mình như thế nào! Có phải cậu đang đỏ mặt hay không!

Lâm Tử Nhiên hận không thể đâm đầu vào tường, học trưởng người ta không biết bản thân cậu là gay, anh ấy thấy mình như vậy có phải cảm thấy khó hiểu hay không?

Cậu khẳng định bản thân mình có khuyết điểm!

Lâm Tử Nhiên lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi.”

Quý Sâm ngoài ý muốn nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dường như suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên hắn nghiêng người về phía trước, tới gần Lâm Tử Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt chăm chú.

Lâm Tử Nhiên quẫn bách không thôi, theo bản năng thoáng lui về phía sau, đầu óc cấp tốc chuyển động, suy nghĩ nên cứu vãn hình tượng của mình như thế nào.

Sau đó nghe thấy Quý Sâm chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Em, có phải em thích anh không?”

*****