Chương 3: Dưới ánh trăng

Dưới ánh trăng, Lê Giang Dã cởi bỏ quần áo của mình.

Cậu chậm rãi cởi từng cúc áo trên chiếc sơ mi hoa, sau đó chợt ngẩng đầu lên, khẽ cười ngượng ngùng với Tạ Lãng.

Thực ra cậu là một trong số những người hiếm hoi khi cởϊ qυầи áo mới có thêm nhiều sự tự tin, hoặc có lẽ là vì lúc cậu khỏa thân rất đẹp, thế nên trong khoảnh khắc ấy, Lê Giang Dã thậm chí còn tạm thời có niềm tin có thể cạnh tranh được với Lê Diễn Thành.

Tạ Lãng không nói lời nào, anh kéo cậu qua, dùng ngón tay của mình thô bạo nắn bóp núʍ ѵú của Lê Giang Dã.

Núʍ ѵú của Lê Giang Dã rất tròn, trời sinh lớn hơn và cũng bắt mắt hơn những chàng trai bình thường khác, vì vậy mảng thịt hồng hào ở nơi đó trông càng d*m đãng hơn.

Tạ Lãng vừa dùng sức, Lê Giang Dã không khỏi run lên “ưm” một tiếng, đầṳ ѵú nhỏ nhắn dựng đứng, bởi vì phản ứng quá nhanh mà cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu ngồi xổm xuống, cởi khóa quần của Tạ Lãng ra rồi đến qυầи ɭóŧ, tiếp theo là đến bộ phận khổng lồ không kiên nhẫn kia bật ra, Lê Giang Dã nhẹ nhàng chạm mặt mình vào nơi ấy, tựa hồ đang cảm nhận sức nóng như thiêu như đốt, cùng mùi hương… và cả du͙© vọиɠ Tạ Lãng dành cho mình.

Lê Giang Dã dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ từ trên xuống cả hai túi tinh nặng trĩu, sau đó dùng hai tay giữ chặt cả cây rồi há ra nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của Tạ Lãng vào miệng. Bởi vì đẩy quá sâu vào trong cổ họng, thế nên cả yết hầu cũng khẽ run lên mỗi lần nuốt nước bọt.

Có một cảm giác rất sắc tình.

Trên thực tế, mỗi lần bj cho Tạ Lãng, cậu sẽ quên đi rất nhiều kỹ năng đã lén học trước đó, những gì còn lại là rất nhiều rất nhiều cảm xúc thực của khoảnh khắc ấy.

Thời điểm Lê Giang Dã cũng nghĩ như vậy, cậu không khỏi giễu cợt bản thân: Cậu là thiên thần bj nhỉ, bởi vì sẽ dành cho người kia những cú bj đầy ắp tình yêu.

Tạ Lãng khẽ hừ một tiếng, anh đương nhiên cảm thấy vui vẻ, nhưng trong kɧoáı ©ảʍ này cũng bao gồm cả vòng xoáy nguy hiểm cùng kháng cự.

Anh hơi lo lắng rút cậu em của mình ra, rồi dùng tay đỡ lấy khuôn mặt đang lên xuống dưới đũng quần mình của Lê Giang Dã.

Khuôn mặt của cậu chàng sau khi tháo hết đồ trang sức ra sạch sẽ như được gột rửa bằng nước suối, chỉ có đôi môi vừa mυ"ŧ lấy chỗ đó là lộ ra vẻ ướŧ áŧ thèm khát.

Lê Giang Dã cũng ngẩng đầu nhìn lên một hồi, thấy Tạ Lãng không nói chuyện lại cúi xuống muốn tiếp tục, nhưng đột nhiên lại bị anh dùng sức kéo lên.

Dường như anh rất quyết tâm không cho cậu có bất kỳ thời gian chậm trễ nào nữa, Tạ Lãng tóm lấy eo của Lê Giang Dã đẩy mạnh một cái để cậu ngã xuống giường, sau đó là trực tiếp nằm đè lên.

Trong phòng ngủ hơi thở gấp gáp nặng nề của hai người quyện vào nhau, Tạ Lãng cởi thẳng quần dài và cả qυầи ɭóŧ của Lê Giang Dã ra, ném xuống gầm giường cùng với chăn bông.

Thời điểm lột sạch quần áo, Lê Giang Dã không khỏi nhắm mắt lại một chút, có lẽ vì cậu biết Tạ Lãng sẽ quan sát kỹ thân thể của mình——

Cơ thể trần trụi trắng nõn của chàng trai nằm ngang trên tấm ga trải giường màu đen, ánh trăng rải trên người cậu không quá tỏ, nhưng đủ để Tạ Lãng nhìn thấy rất rõ.

Lê Giang Dã sinh ra là để khiêu vũ, đầu và mặt cực kỳ nhỏ tay chân lại dài và gầy, nhưng cậu lại chẳng hề yếu ớt, khi cơ thể căng lên có thể thấy rõ những đường cơ uyển chuyển mạnh mẽ chạy dọc trên cơ thể xinh đẹp.

Tạ Lãng cúi người xuống, nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn bên phải, nhìn một hồi lâu——

Có một miếng băng dán trên ngón chân cái.

“Sao lại bị thế này?” Giọng nói của anh có cảm giác rất lạnh lùng.

“Em không cẩn thận làm mình bị gập móng lúc múa…” Lê Giang Dã lí nhí đáp.

Cậu thoáng nhìn thấy Tạ Lãng cau mày, có vẻ không vui, vì vậy bèn nhấc chân lên muốn lui về phía sau nhưng lại bị Tạ Lãng gắt gao tóm lại.

Ngón tay của anh không đυ.ng tới vết thương, nhưng sức lực đó cũng không thể để yên như vậy, bèn dùng sức nắm lấy mấy ngón chân gầy guộc còn lại.

Lê Giang Dã cũng biết mỗi ngón chân của mình đều có vết chai, rất thô ráp, nhưng cậu không thể chịu được như thế, vì vậy liền thì thầm có phần khẩn khoản: “Anh Lãng, anh nắm chân em đau quá!”

Câu nói này của cậu rất có ích, Tạ Lãng quả nhiên đã buông cậu ra.

Lê Giang Dã ngay lập tức cong ngón chân lên một chút.

Nhiệt độ trong căn phòng chẳng biết từ lúc nào đã tăng cao.

Cậu rất căng thẳng, rõ ràng cả hai đã làm chuyện này rất nhiều lần, rõ ràng là cậu vẫn luôn mong chờ mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với Tạ Lãng, nhưng mỗi lần đến lúc đấy cậu vẫn căng thẳng đến mức run rẩy.

Nhưng lạ lùng là chính cậu thật ra lại không sợ đau, thậm chí còn hy vọng Tạ Lãng sẽ đút thẳng vào người mình ngay lúc này, chỉ có như vậy mới là cảm giác làʍ t̠ìиɦ xác thực nhất, nhưng hết thảy những chuyện trước khi cho vào đều khiến cậu cảm thấy mờ mịt.

Lê Giang Dã rất biết cách khép chân lại với nhau, mỗi lần không thoải mái, cậu sẽ ép chặt chân mình theo bản năng, xương bánh chè tròn tròn cũng được áp sát vào nhau, nhưng giữa hai đùi lại không thể không để lại một khe hở vi diệu.

Tạ Lãng đành phải thò tay vào giữa khe hở đó, sau đó dùng sức mở rộng hai chân của Lê Giang Dã.

Đây thực sự là một hành động rất tốn sức, bởi vì đó là một kiểu đấu tranh tiềm thức với ý chí của một vũ công.

Cuối cùng, Lê Giang Dã khẽ phát ra một tiếng “hức”, cậu chỉ đành từ bỏ sự phản kháng.

Cho dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ cảm thấy giây phút Tạ Lãng hoàn toàn mở rộng mình thế này vẫn thật tàn nhẫn——

Cậu đang hoàn toàn phơi bày hết bản thân.

Cậu nhỏ hồng hào đứng thẳng giữa hai chân, từ đỉnh đầu chảy ra chút dịch xấu hổ, tất cả ham muốn của cậu dành cho Tạ Lãng đều được bộc lộ một cách yếu ớt.

Tạ Lãng không chạm vào thứ đang nỉ non kia, mà trực tiếp đưa tay vào vùng lôиɠ ʍυ mềm mại của Lê Giang Dã, chà xát nơi đó một cách mạnh mẽ.

“Đừng mà… anh Lãng, đừng mà…”

Lê Giang Dã gần như bị đánh bại bởi một đòn này, cậu đưa bàn tay run rẩy của mình ra che đi xương mu của mình, nhưng điều đó là vô ích.

Cậu rất ra vẻ mà âm thầm chăm sóc nơi đó, nhưng lại thực sự hy vọng rằng Tạ Lãng cả đời này cũng không biết.

Tạ Lãng không nói gì nhưng cũng không có ý tha cho Lê Giang Dã, ngược lại anh vô cùng kiên nhẫn mở rộng hai chân của cậu, ngón tay chạm vào phần lôиɠ ʍυ mềm mại rồi cắm vào trong mông của cậu, sau đó từ từ đưa vào từng ngón tay mở ra lối vào đóng chặt.

So với phía trước ướt sũng, lối vào phía sau của Lê Giang Dã lại khô khốc.

Tạ Lãng rút tay ra, lần mò chai gel bôi trơn ở đầu giường rồi đút vào lần nữa.

Lê Giang Dã nhìn lên chiếc đèn trùm trên đầu mình, cậu mở rộng hai chân để những ngón tay của Tạ Lãng liên tục đẩy đưa, một ngón, rồi lại thêm một ngón, cậu cảm thấy choáng váng bởi kɧoáı ©ảʍ tràn ngập nhưng cũng là đau đớn không thể chịu nổi.

Tất cả những điều này thật dài quá đỗi.

Màn dạo đầu của Tạ Lãng luôn như vậy, kéo dài nhưng im ắng lạ thường.

Anh là người rất chuyên tâm, cũng vô cùng kiên nhẫn chăm sóc nơi mỏng manh giấu kín kia của chàng trai.

Sau khi rút ngón tay ra, anh sẽ nhẹ nhàng tách lớp thịt mềm mại màu hồng nhạt ra, quan sát lối vào nhỏ nhắn ẩm ướt đã mở rộng vì mình của Lê Giang Dã, sau đó mới lại chậm rãi đút vào.

Nhưng thời khắc tập trung này lại giống như một áp lực khổng lồ ngàn tấn nghiền nát Lê Giang Dã.

Cậu đột nhiên lấy tay che mặt, kêu lên một tiếng nức nở yếu ớt.

Chẳng hề có chút kháng cự, cậu chỉ muốn Tạ Lãng thả mình ra bèn ngẩng đầu nói: “Anh Lãng, anh đút vào đi, em xin anh, em thật sự không chịu nổi nữa!”

Cậu để Tạ Lãng nhìn thấy đôi mắt ướt như mưa rơi của mình, cầu xin anh—— tuy rằng chưa khóc nhưng khóe mắt đã đỏ đến đáng thương.

“Như thế đã được chưa?”

Tạ Lãng rốt cuộc cũng rút ngón tay ra, thấp giọng hỏi.

Lúc Lê Giang Dã gật đầu, hai chân vẫn còn hơi run, nhưng hình như vì sợ Tạ Lãng nuốt lời liền lập tức từ dưới người anh đứng dậy: “Được rồi mà, anh Lãng, được rồi mà… cho vào từ đằng sau nhé, có được không?”

Vừa nói, cậu vừa run rẩy xoay người bám vào đầu giường, sau đó quỳ gối tách hai chân ra quay lưng về phía Tạ Lãng.

Đó là tư thế của sự chấp nhận hoàn toàn.

Nhưng Lê Giang Dã cảm thấy như vậy là chưa đủ, vì vậy cậu còn hạ thấp eo của mình xuống đến mức không thể thấp hơn nữa, để bờ mông của bản thân nhô cao.

Cơ thể của cậu mềm mại, làm nhưng điều này hết sức dễ dàng, tư thế khó hơn cậu cũng có thể làm cho anh, cậu chỉ cảm thấy như bị tra tấn——

Tạ Lãng thích điều này, Lê Giang Dã đương nhiên có thể đoán được lý do, bởi khuôn mặt của mình thực sự không quá giống Lê Diễn Thành.

Lê Giang Dã không thể chịu đựng được sự tra tấn này, cậu vùi đầu mình vào gối, dùng hai tay mở rộng cánh mông một cách thô bạo.

Cậu để cái nơi đã được Tạ Lãng dùng ngón tay mở rộng hoàn toàn trần trụi trước mắt anh, sau đó nghẹn ngào nói: “Anh Lãng, em nhớ anh lắm, lúc nào cũng nhớ anh—— anh đút vào trong em đi!”

Tuy rằng cậu đã xin xỏ anh rất nhiều, nhưng Tạ Lãng vẫn cảm thấy Lê Giang Dã sẽ chạy mất.

Thế nên anh dùng hai tay ôm chặt lấy eo cậu tựa như nắm lấy cánh hoa trà trong veo, chàng trai này có hõm Venus, hai điểm lún sâu đầy mê hoặc ngay phần thắt lưng giống như trời sinh ra là để được ôm và đút vào như thế này.

Tạ Lãng thở gấp, cậu em to lớn chạm tới lối vào rồi sau đó là đút vào từng chút từng chút một.

“Hức…”

Ngay giây đó Lê Giang Dã đã khóc, cậu vùi mặt vào trong gối, nhưng không phát ra tiếng động lớn nào, xương bướm xinh đẹp trên bả vai khẽ run.

Quả nhiên là cậu vẫn muốn trốn.

Nhưng Tạ Lãng lại gắt gao bám chặt lấy eo của Lê Giang Dã, không cho cậu nhúc nhích một chút nào.

Eo của chàng trai quá gầy, không chịu nổi sức nặng của hai bờ mông tròn trịa trắng nõn kia nên không khỏi run lên bần bật.

Tạ Lãng vừa thúc, bờ mông đầy đặn bị đút vào như cánh hóa trà trắng rung rinh đến chói mắt, anh nhìn chằm chằm vào nơi liên kết giữa hai người họ, run rẩy cảm nhận thấy mình đang chậm rãi mở ra hoàn toàn cơ thể của Lê Giang Dã.

Trong cơn kɧoáı ©ảʍ ập đến như sóng biển, Tạ Lãng rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, anh túm lấy tóc Lê Giang Dã kéo cậu từ trên gối lên, ép người quay nửa mặt lại nhìn mình.

Dưới ánh trắng, khuôn mặt của Lê Giang Dã đã bị bao phủ bởi nước mắt của cậu.

Mỗi lần bọn họ làm chuyện này, Lê Giang Dã đều sẽ khóc.

“Tiểu Dã…”

Tạ Lãng hôn mạnh lên đôi môi mềm mại, ướŧ áŧ kia rồi đẩy người ngã xuống gối.