Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Sơn Năm Ấy Tuyết Rơi Đầy

Chương 2

« Chương Trước
"Tâm Nhi à, có những lời có thể nói, có những lời không thể nói." Ngô ma ma nói xong, tiếp tục công việc của mình.

Mà lúc này, trong phòng, Kỳ Lạc Tuyết nghe thấy rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, đôi mắt yêu kiều cũng không còn chút độ ấm nào.

Lúc Hạ Nam Châu đến phòng Kỳ Lạc Tuyết, trời đã tối đen từ lâu.

Kỳ Lạc Tuyết mặc áo khoác bông màu lam nhạt, bên ngoài khoác áo choàng lông cáo đỏ, đang ngồi bên cửa sổ, chống cằm ngắm nhìn chiếc đèn lồ ng tinh xảo treo bên ngoài.

Trên môi nàng là nụ cười ngây thơ, nhưng có lẽ bởi vì dung mạo diễm lệ vô song trời sinh, khiến cho nụ cười ấy cũng khiến Hạ Nam Châu không khỏi tim đập nhanh hơn.

Hắn khẽ nuốt nước miếng, do dự một chút rồi mới bước vào trong.

Nghe thấy động tĩnh, Kỳ Lạc Tuyết vội vàng đứng dậy: "Thiếu soái."

"Không cần câu nệ." Hạ Nam Châu bước vào, phó quan phía sau xách theo hộp thức ăn.

Hạ Nam Châu hỏi: "Tuyết Lạc, muội ăn cơm chưa?"

"Dạ, rồi." Kỳ Lạc Tuyết gật đầu.

"Vậy thì cùng ta uống chút rượu." Hạ Nam Châu ra hiệu cho phó quan đặt hộp thức ăn xuống, hắn ngồi xuống, phất tay với phó quan.

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Nam Châu và Kỳ Lạc Tuyết, tình cảnh nam nữ ở chung một phòng như thế này theo lý mà nói là không hợp lễ nghi.

Thế nhưng, Kỳ Lạc Tuyết lại ngây thơ như thể không nhận ra điều gì, nàng đưa tay, trắng như bạch ngọc: "Thiếu soái, để muội rót rượu cho ngài, trước đây khi phụ thân muội còn sống, muội cũng thường xuyên hâm rượu cho ông ấy."

Rượu qua ba tuần, nữ tử trước mặt nhất cử nhất động đều như có hồn hơn, Hạ Nam Châu khẽ nheo mắt, đáy mắt hiện lên vài phần thâm ý.

Nàng càng ngây thơ, càng yếu đuối, lại càng khiến nam nhân dấy lên d*c vọng chiếm hữu!

Đúng lúc này, Kỳ Lạc Tuyết đưa tay, cầm lấy chén rượu của Hạ Nam Châu, giọng nói rụt rè như chim sơn ca: "Thiếu soái, cho muội ngửi thử được không?"

"Muội nếm thử một ngụm." Khóe môi Hạ Nam Châu nhếch lên nụ cười, ngũ quan anh tuấn lập tức trở nên sống động, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Chắc là không say đâu."

Kỳ Lạc Tuyết gật đầu, vẻ mặt ngây thơ: "Trước đây phụ thân muội không cho muội nếm thử, muội cũng không biết mùi vị như thế nào."

Nói xong, nàng giơ chén rượu lên, đầu tiên là l.i.ế.m nhẹ một cái, sau đó mím môi uống một ngụm nuốt xuống.

"Cay quá!"

Nàng không nhịn được há miệng, lấy tay phẩy phẩy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, giống như quả anh đào chín mọng mời gọi người ta hái.
« Chương Trước