Chương 1: Gặp gỡ

Năm ấy, gió thổi cây reo, ve kêu không ngớt. Tôi đưa tay chạm vào ánh nắng chói chang, tưởng rằng đã nắm trọn cả mùa hè rực rỡ.

Tình yêu tự do nảy nở, chúng tôi không điều gì không nói với nhau.

— Trích từ bài viết của Sầm Tây, lớp 18, khóa 10, trường trung học trực thuộc Nam Gia

“Kỳ thi đã kết thúc. Yêu cầu tất cả thí sinh đứng dậy ngay lập tức, ngừng làm bài. Thí sinh xếp gọn đề thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các tài liệu liên quan đến kỳ thi vào góc phải trên bàn, sau đó mang theo thẻ dự thi rời khỏi phòng thi một cách trật tự.”

Tiếng phát thanh máy móc vang lên. Một giây, hai giây, ba giây, trường học lại trở nên nhộn nhịp.

Sầm Tây bước ra khỏi phòng thi với vẻ mặt vô cảm. Cô vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp cấp hai nhưng trên gương mặt không hề có chút thư thái hay vui mừng nào.

Cô vội vã rời khỏi trường, gấp rút về nhà, chuẩn bị gói ghém lén lút những sách giáo khoa và giấy nháp không cần thiết để bán.

Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khép hờ, Sầm Tây cẩn thận lẻn vào căn phòng kho nhỏ thậm chí không có cửa sổ.

Trong phòng bừa bộn, rõ ràng lại bị người cha nghiện rượu và cờ bạc của cô lục lọi.

Các ngăn kéo đều bị lật tung, số tiền vài chục đồng cô giấu giếm dành dụm cũng bị quét sạch, không để lại cho cô dù chỉ một xu.

May mắn là những cuốn sách không bị để ý.

Sầm Tây nhanh nhẹn gói ghém đồ đạc thành từng gói to nhỏ, kéo ra trạm thu mua phế liệu đầu làng.

Trên đường đi, cô thầm tính toán ngày tháng, sắp tới cô có thể rời khỏi nơi này, đến Nam Gia học cấp ba.

Ngày công bố kết quả thi tốt nghiệp cấp hai, vài học sinh khóa dưới tranh nhau trả giá, mua những cuốn vở ghi chép mà cô để lại không bán làm phế liệu.

Lý do rất đơn giản, trường trung học trực thuộc Nam Gia, trường trọng điểm cấp tỉnh, trọng điểm trong những trường trọng điểm. Sầm Tây là người duy nhất của huyện Gia Lâm vượt qua điểm chuẩn và được tuyển chọn vào lớp hỏa tiễn tuyển chọn.

Vài cuốn vở ghi chép cộng với tiền bán phế liệu lúc đó, tổng cộng hơn 400 đồng.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Sầm Tây một mình lặng lẽ đến bến xe trong thị trấn, mua một vé xe buýt đi thành phố Nam Gia.

Xe chạy trên đường hơn năm tiếng đồng hồ, khi Sầm Tây tìm được quán cá nướng của dì út thì đã gần trưa.

Ánh nắng chói chang thiêu đốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trẻ đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo. Cô xách hành lý đơn sơ, ngượng ngùng tiến về phía người phụ nữ đang dọn dẹp bát đĩa trước cửa quán.

“Dì út.”

Người phụ nữ không ngừng động tác lau bàn, nghe tiếng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy Sầm Tây, bà rõ ràng sững người một chút, rồi vội che giấu vẻ mặt ngượng ngùng: “Đến rồi à?”

“Vâng.”

“Được rồi, con đợi dì một lát.” Bà cúi đầu tiếp tục công việc dang dở.

Thấy vậy, Sầm Tây vội đặt hành lý xuống đất, hiểu ý đưa tay: “Con giúp dì cùng làm nhé, dì út.”

Người phụ nữ không từ chối.

Khi dọn dẹp xong tất cả chén đĩa, ánh mắt bà mới quay lại nhìn Sầm Tây: “Con theo dì.”

Không có sự quan tâm nồng nhiệt, người phụ nữ chỉ dẫn cô lên tầng trên quán cá nướng.

Sầm Tây đi theo sau, đã quen với thái độ lạnh nhạt này. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người bỏ qua.

Cầu thang lên tầng hai ở ngoài trời, là cầu thang lộ thiên, không quá vững chắc, thỉnh thoảng bước chân nặng nề còn khiến nó hơi rung lắc.

Lên đến tầng hai, trước mắt là một sân thượng nhỏ cũ kỹ, trên sân thượng chất đống một số vật liệu xây dựng thừa từ lúc sửa sang quán ở tầng trệt. Gió hè oi bức thổi qua, còn mang theo mùi khó chịu.

Trên sân thượng có một phòng nhỏ được xây thêm, không gian rất hẹp, bên trong ngoài một giường tầng ra không có đồ đạc thừa thãi nào.

Tuy nhiên Sầm Tây chấp nhận tốt điều này, dù sao cô cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt đẹp gì. So với căn kho ở quê nhà, căn phòng này ít ra còn có cửa sổ.

Sầm Tây đặt hành lý vào phòng một cách đơn giản, không dám nghỉ ngơi một chút, lập tức quay xuống quán ở tầng dưới để phụ giúp.

Cô hiểu sâu sắc rằng không ai sẽ giúp đỡ và yêu thương cô mà không cần đáp lại.

Hơn một tháng nghỉ hè, Sầm Tây đều trải qua trong bận rộn.

Chiều hôm đó, sau giờ ăn, cô vừa rửa xong chén đĩa thì dì út đã đóng gói phần cá nướng cuối cùng vào hộp và đưa cho cô: “Cam à, con giao món này giúp dì nhé, không xa đâu, ngay gần trường con thôi.”

Hôm nay là ngày thứ hai của khóa học chuyển tiếp từ cấp hai lên cấp ba ở lớp chọn.

Khóa học bắt đầu sớm hơn hai tuần so với năm học chính thức, danh nghĩa là tự nguyện, nhưng hầu như không ai từ chối vì cả lớp đều là học sinh giỏi.

Ngoại trừ Sầm Tây.

Hai tuần học phải đóng thêm 800 đồng tiền giáo trình, cô không đủ khả năng chi trả khoản này, trở thành học sinh duy nhất trong lớp không thể đi học sớm.

Nghe dì út nói vậy, cô vội vàng nhận lấy đồ giao, nghĩ rằng sau khi giao xong có thể tiện thể đi dạo quanh trường mới.

Nam Gia là thành phố tỉnh lỵ, đường phố đan xen, xe cộ tấp nập. Sầm Tây đến đây được một tháng, hầu như ngày nào cũng ở trong cửa hàng phụ giúp, không hề quen thuộc với môi trường xung quanh. Mãi mới giao xong bữa ăn nhưng vẫn không tìm được vị trí của trường.

Đi loanh quanh vài vòng trên đường, cô tiện tay lấy ra một túi nhựa, định nhặt vài chai lọ dọc đường, bán được đồng nào hay đồng đó.

Phải nói rằng, việc vệ sinh ở thành phố lớn được duy trì khá tốt, nhặt rác tái chế cũng không dễ. Không ngờ cứ thế nhặt dọc đường, cô vô tình đi vào cổng phụ của trường trung học trực thuộc Nam Gia.

Sầm Tây còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi nghe thấy tiếng hò hét của các cô gái từ sân bóng rổ gần đó, sự chú ý của cô mới bị thu hút bởi đám đông ở phía trước.

Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi học xong vẫn còn sớm, nhiều học sinh thích chơi bóng một lúc rồi mới về nhà.

Sầm Tây xách túi rác đi về phía sân bóng, đứng bên cạnh các cô gái bên sân vừa mới nhìn một lúc, đã có thể cảm nhận rõ ràng rằng hầu hết họ đều đến để xem cùng một người.

Dưới bóng cây lay động của mùa hè, người đó chạy dưới ánh nắng gay gắt, tràn đầy sức sống.

Cậu thiếu niên mặc bộ đồng phục trắng xanh mùa hè đơn giản nhất, thân hình rộng lớn, chiều cao nổi bật, mỗi lần chỉ cần nhảy lên một chút là có thể dễ dàng ném bóng vào rổ, chiếm ưu thế một cách nhẹ nhàng, nhưng cái vẻ lười biếng và tùy ý trong cử chỉ không thể che giấu được, chỉ cần quay lưng lại và tùy ý vén áo lên lau mồ hôi cũng đủ khiến các cô gái xung quanh bàn tán không ngớt.

“Này, tại sao Chu Thừa Quyết lại phải quay lưng lại khi vén áo lau mồ hôi chứ? Chúng ta đều là bạn cùng lớp, sao lại coi mọi người như người ngoài vậy?”

“Đáng ghét, muốn xem bụng sáu múi của chàng trai trong mộng quá.”

“Kìa, có mấy người bên kia vén áo công khai đấy, các cậu xem tạm đi.”

“… Chúng tôi muốn xem bụng của chàng trai trong mộng, chứ không phải xem bụng của đàn ông.”

Sự tương phản quá rõ ràng, ngay cả Sầm Tây vốn ít biểu cảm cũng không khỏi bật cười.

Sau khi trận bóng kết thúc, mọi người lần lượt đi về phía sân. Các cô gái vốn đứng bên cạnh Sầm Tây, giờ đây mỗi người một chai nước, chen chúc đến trước mặt cậu thiếu niên vẫn còn e ngại khi lau mồ hôi.

Nhưng cậu không nhận chai nước của ai cả, lịch sự và thành thạo từ chối và cảm ơn, không làm ai cảm thấy khó xử, sau đó rút một chai từ ba lô của một người bạn cùng chơi bóng.

Ánh mắt của Sầm Tây theo dõi những chai nước khoáng đó, cuối cùng dừng lại trên người Chu Thừa Quyết.

Cậu thiếu niên ngẩng đầu, yết hầu lăn lên lăn xuống, uống nước với tốc độ rất nhanh.

Sầm Tây nhìn chằm chằm một lúc, cho đến khi người bạn bên cạnh cậu là Nghiêm Tự, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cậu: “Này, A Quyết, cậu quen cô gái kia à? Cô ấy nhìn cậu khá lâu rồi, ánh mắt cũng khá kỳ lạ.”

Nghe vậy, Chu Thừa Quyết hạ tay đang cầm chai nước xuống, ánh mắt tự nhiên lướt qua phía Sầm Tây.

Cô gái đứng ở cuối đám đông, toàn thân trắng bệch như không có máu, không phải là thấp nhưng thân hình rất gầy, toát ra vẻ thiếu dinh dưỡng. Mái tóc dài được buộc gọn gàng sau gáy, mái tóc bằng hình chữ bát sạch sẽ làm khuôn mặt trái xoan trông càng nhỏ hơn, đôi mắt nai đen láy và đẹp, phía dưới đồng tử đen của mắt trái có một nốt ruồi màu nâu nhạt nhỏ xíu ở bọng mắt.

Cái nhìn này kéo dài khá lâu.

“Không phải, thật sự quen à? Trước đây chưa từng thấy…” Nghiêm Tự thấy cậu im lặng cả buổi, thuận miệng hỏi.

Chu Thừa Quyết không trả lời.

Cậu chỉ rời mắt, bình tĩnh uống hết phần nước còn lại trong tay, sau đó vặn chặt nắp chai.

Phản ứng này có vẻ khá vô tình, nhưng Nghiêm Tự vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Chu Thừa Quyết, dù là ngoại hình, thành tích học tập hay xuất thân gia đình, bất kỳ điều gì cũng đủ để khiến các cô gái mê mẩn, gọi cậu là con cưng của trời cũng không quá. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái theo đuổi cậu chưa bao giờ ít đi, cậu cũng đã quen với việc bỏ qua ánh nhìn của người khác, làm việc của mình một cách bình thản không bị ảnh hưởng.

Nhưng từ lúc nãy đến giờ, cả người cậu dường như mất đi vẻ lười biếng thường ngày, cử động tỏ ra rất không tự nhiên, giống như khi căng thẳng không biết phải làm gì, tìm việc để làm.

Nghiêm Tự lần đầu tiên thấy cậu ở trạng thái này, phải biết rằng anh chàng này có thể nộp bài sớm một tiếng với tâm lý thoải mái khi tham gia cuộc thi quốc gia.

Đang suy nghĩ, bên kia Sầm Tây đã đi về phía hai người, Nghiêm Tự tưởng cô cũng giống như những cô gái vừa mang nước đến, thuận miệng nói: “Được lắm nhóc, lại một người đến vì cậu đấy.”

Chu Thừa Quyết không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Uống nước của cậu đi, nhanh lên.”

Vượt qua nửa sân bóng, Sầm Tây cuối cùng dừng lại trước mặt Chu Thừa Quyết.

Nghiêm Tự giả vờ uống nước, lặng lẽ ngồi tại chỗ xem kịch.

Kết quả là nghe thấy cô gái hỏi một cách cẩn thận và lịch sự: “Bạn học, xin hỏi cậu còn cần chai nước này không? Nếu không cần nữa, có thể cho tôi không? Cảm ơn.”

“…??”

Nghiêm Tự rõ ràng bị sặc nước một cái.

Cậu ta liếc nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, mới vừa rồi còn tỏ ra không tự nhiên, lúc này dường như không khí xung quanh cũng giảm xuống một chút.

Chu Thừa Quyết im lặng một lúc lâu, trên mặt không có biểu cảm gì, khi cậu không cười, trông rất đáng sợ.

Sầm Tây từ nhỏ đã quen quan sát sắc mặt người khác, thấy vậy cũng không dám hỏi xin nữa, chỉ chuyển ánh mắt sang Nghiêm Tự bên cạnh cậu, giọng điệu càng thêm cẩn thận hơn: “Bạn học —”

Nhưng câu hỏi chưa kịp nói ra lần nữa, người vừa nãy im lặng bỗng nhiên đặt chai nước vào túi của cô, còn tiện tay lấy luôn chai của Nghiêm Tự, cùng bỏ vào.

Sau đó cậu đứng dậy, lập tức cầm lấy túi đồ của Sầm Tây, nghiêng đầu như liếc mắt nhìn về phía mấy chàng trai đang uống nước trong sân bóng, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì: “Đợi đã.”

Sầm Tây không kịp phản ứng, đang còn đang bối rối thì sự chú ý của cô bị kéo về phía sau bởi một giọng nói.

“Sầm Tây?”

Cô gái xoay người nhìn về hướng phát ra tiếng gọi và thấy một chàng trai mặc đồng phục trắng xanh giống mình đang chạy chậm về phía cô.

Nếu không so sánh thì không thấy thua thiệt, lúc trước khi Chu Thừa Quyết mặc bộ đồng phục này, cô thậm chí không nhận ra đó chỉ là một bộ đồng phục bình thường.

“Thật sự là cậu sao? Mình cảm thấy cậu trông quen quen.”

“À, Triệu…”

“Triệu Nhất Cừ đây, cậu còn nhớ mình không?”

Sầm Tây hồi tưởng một chút rồi gật đầu: “Ừm.”

Cô có chút ấn tượng, nhưng không nhiều.

Người này học cùng trường với cô ở Gia Lâm hai năm cấp hai, sau đó chuyển đến Nam Gia học lớp chín, có thể coi là nửa người đồng hương.

“Mình nghe nói cậu cũng thi đỗ vào Nam Cao.”

Sầm Tây lại “ừm” một tiếng.

Triệu Nhất Cừ cười hiền lành: “Vậy sau này lại là bạn học rồi, cậu mới đến Nam Gia không quen người quen cảnh, có chuyện gì cứ tìm mình nhé, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Chu Thừa Quyết xách túi đầy rác từ xa đi về.

Triệu Nhất Cừ chào hỏi cậu: “Anh Quyết.”

Chàng trai liếc nhìn cậu ta hai giây, không đáp lại, chỉ lạnh lùng ném túi rác về phía Sầm Tây: “Chai lọ đều ở trong này, có thể đi được rồi. Đây là nơi chơi bóng, không phải chỗ các cậu tán gẫu làm quen.”

“Xin lỗi, tôi không biết,” Sầm Tây nói theo bản năng, “Cảm ơn cậu.”

Bên cạnh, Triệu Nhất Cừ cười an ủi cô: “Không sao đâu, mình vừa lúc đi cùng cậu.”

Chu Thừa Quyết liếc nhìn cậu ta một cái rồi xoay người trở lại sân bóng.

“Chuyện gì vậy, thật sự quen à?” Nghiêm Tự ôm bóng đứng dậy đi theo.

“Không quen.”

Tiếng nói của hai người dần xa.

Sầm Tây không ở lại sân bóng nữa, Triệu Nhất Cừ cũng như đã nói trước đó, lấy cặp sách của mình rồi cùng cô ra khỏi trường.

Hai người trò chuyện nhớ lại chuyện cũ, chủ yếu là Triệu Nhất Cừ nói, Sầm Tây thỉnh thoảng đáp lại.

Ra khỏi cổng trường rẽ phải là nhà thờ cũ bỏ hoang bên cạnh Nam Cao, nơi đó ngõ nhỏ, bình thường ít người qua lại.

Triệu Nhất Cừ đang mải hồi tưởng quá khứ nên cũng không để ý đi đường nào.

Khi đi ngang qua cửa nhà thờ, từ góc phía trước truyền đến tiếng la hét mơ hồ, trong giọng đe dọa ác độc xen lẫn tiếng van xin sợ hãi của trẻ con.

“Ơ này, chúng ta đổi đường đi nhé? Bên kia gần nhà cậu hơn…”

Triệu Nhất Cừ nói ra câu này mà chính mình cũng không tự tin.

Sầm Tây không để ý, chỉ bước nhanh hơn.

“Phía trước đó là trường kỹ thuật, có nhiều đứa bỏ học, chúng thường đứng ở lề đường chuyên tống tiền học sinh tiểu học.” Triệu Nhất Cừ dừng lại tại chỗ nhắc nhở, “Chúng ta đừng đi về phía đó, tránh bị đám người trường kỹ thuật để ý, bọn chúng đánh nhau rất đáng sợ.”

Làm sao Sầm Tây không biết tình hình phía trước, cô rất nhạy cảm với những chuyện như thế này, từ nhỏ đến lớn, cô đã bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, nếu không phải luôn có người ra tay can thiệp vào chuyện của cô, cô đã không sống được đến bây giờ.

Sầm Tây chạy nhanh về phía trước, trong khi Triệu Nhất Cừ vừa mới cười nói với cô rằng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, lập tức đổi đường đi.

Cô một mình đến góc đường, thấy một tên côn đồ tóc vàng khoảng 16, 17 tuổi đang túm cổ áo một học sinh tiểu học, hung hăng đòi cậu bé lấy hết tiền ra.

“Tiền đều trong điện thoại, điện thoại đã đưa cho anh rồi…” Đứa trẻ khóc lóc.

Tên tóc vàng vẫn chưa hài lòng, đang định tiếp tục đe dọa thì từ đâu bay đến một chai nước, đập trúng cằm hắn.

Lực đánh mạnh đến nỗi tên tóc vàng đau đến nhăn nhó, lập tức buông tay túm cổ áo ra.

“Chạy đi!” Sầm Tây vội hét lên.

May mắn là đứa trẻ phản ứng nhanh, nghe tiếng chỉ nhìn cô một cái rồi lập tức bỏ chạy thục mạng.

Thấy thằng nhóc đã biến mất, tên tóc vàng hung dữ lao về phía Sầm Tây.

Thể hình của hai người chênh lệch quá lớn, nếu bị bắt thì không có kết quả tốt đẹp gì, Sầm Tây không ngốc đến mức đối đầu trực diện với hắn, lập tức cũng xoay người bỏ chạy.

“Mẹ nó tao cho mày biết thế nào là nhiều chuyện! Xem mày chạy được bao xa!”

Thật ra chạy bộ không phải là điểm yếu của Sầm Tây, nhà cô điều kiện kém, từ nhỏ bị bắt nạt đến lớn, lớn hơn một chút thì học khôn ra, gặp người bắt nạt cô thì có thể chạy là chạy, nhiều năm như vậy cũng rèn luyện được.

Nhưng điều cô tính toán sai là hiện tại đang ở Nam Gia, cô thực sự không quen địa phương này, Nam Cao lại nằm ở lưng chừng núi, đường xung quanh lên dốc xuống dốc đan xen nhau, rất thử thách sức bền, dù chạy nhanh, nhưng cứ chạy vòng vòng như vậy, thể lực cũng dần cạn kiệt.

Đúng lúc cô nghĩ rằng hôm nay chắc khó tránh khỏi trận đòn, thì cuối cùng một bóng dáng tạm coi là quen thuộc xuất hiện bên nhà thờ cũ.

Chàng trai cao lớn mặc đồng phục trắng xanh, người vừa nãy còn khí phách hăng hái trên sân bóng, giờ đang uể oải tựa vào cánh cổng đen đóng chặt của nhà thờ.

Sầm Tây không kịp suy nghĩ nhiều, lao vội về phía cậu. Cô đã chạy quá lâu, trong miệng có vị tanh của máu.

Khi chỉ còn cách cậu hơn một mét, Sầm Tây không kiểm soát được, chân mềm nhũn.

Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng chịu động đậy, cánh tay vạm vỡ nhanh chóng nắm lấy cô, lạnh lùng cất tiếng: “Người nói đi cùng cậu đâu rồi? Bỏ mặc cậu một mình ở đây à?”

Sầm Tây chạy quá gấp, thở hổn hển: “Gì cơ?”

Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô hai giây, không nói gì thêm, chỉ đỡ cô đứng vững rồi kéo ra sau lưng mình.

“Mẹ nó tao thề hôm nay phải g.i.ế.t c.h.ế.t mày!”

Tên tóc vàng nhanh chóng đuổi tới, miệng chửi bới tục tĩu, vươn tay định tóm lấy người sau lưng Chu Thừa Quyết.

Nhưng chưa kịp chạm vào Sầm Tây, cánh tay hắn đã bị túm chặt một cách dễ dàng.

“G.i.ế.t ai?” Chu Thừa Quyết khinh thường đánh giá tên tóc vàng, “Về gọi hết bọn đỏ vàng xanh tím ở trường kỹ thuật của mày tới đây đi, thân hình như mày, một mình không đánh lại tao đâu.”

“Một đối một thì tao chỉ có thể nói đạo lý với mày thôi, kẻo lại bảo tao bắt nạt mày.”

Cậu cao hơn đối phương gần một cái đầu, thân hình cao lớn khiến tên tóc vàng trông như con khỉ gầy, chỉ cần tăng thêm chút lực ở tay, đối phương đã có cảm giác như xương cốt sắp bị nghiền nát, vội vàng xuống nước: “Được, được được, nói đạo lý, cậu buông tay ra đã.”

Chu Thừa Quyết tưởng hắn đã đồng ý, ai ngờ vừa buông lỏng tay, tên tóc vàng đã không nhịn được định đánh lén.

Trận đánh này là do hắn tự chuốc lấy.

Tâm trạng Chu Thừa Quyết vốn đã không tốt, đối phó với hắn chẳng tốn chút sức lực nào, dễ dàng chiếm thế thượng phong.

Chưa đầy nửa phút sau, trên mặt đất đã có thêm một tên tóc vàng đang rêи ɾỉ.

“Này! Bên kia! Ai đang đánh nhau thế! Lớp nào!”

Đột nhiên từ cổng trường vang lên giọng nói sang sảng của một người đàn ông trung niên.

Câu nói này quá quen thuộc, Sầm Tây gần như theo phản xạ kéo tay Chu Thừa Quyết chạy.

Cậu hơi nhướng mày, để mặc cô kéo đi.

Ánh nắng chói chang của mùa hè xuyên qua tán cây rơi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng tối đan xen, bóng dáng của hai người chạy dưới bóng cây lay động ẩn hiện.

Chạy được một đoạn dài, Chu Thừa Quyết mới lên tiếng: “Chúng ta chạy làm gì?”

“Người đó có lẽ là thầy giáo vụ.” Sầm Tây trả lời đầy kinh nghiệm.

Cơ hội đi học đối với cô quá quan trọng, theo bản năng cô cảm thấy không thể để thầy giáo vụ bắt gặp.

“Đúng vậy, trường Nam Cao có cả cấp hai và cấp ba chung khuôn viên, thầy giáo vụ đó đã quản tôi ba năm rồi, dù tôi có hóa thành tro thầy ấy cũng ngửi ra mùi.” Chu Thừa Quyết nói.

“…”

Sầm Tây vẫn chưa dừng bước: “Không đâu, lúc nãy thầy ấy chưa nhìn thấy mặt cậu.”

“Chu Thừa Quyết! Đứng lại cho tôi! Chạy cái gì mà chạy!” Thỉnh thoảng từ phía sau vọng lại tiếng quát mắng của thầy giáo vụ.

Sầm Tây ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi cậu: “… Cậu, tên gì?”

Thiếu niên như hừ lạnh một tiếng, hồi lâu mới trầm giọng đáp: “Chu Thừa Quyết.”

“…”

Chạy uổng công rồi.

Cuối cùng hai người cũng dừng lại.

May mắn là thầy giáo vụ cũng không đuổi theo nữa.

Sầm Tây vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Nếu bị thầy giáo vụ bắt được, sẽ thế nào?”

Chu Thừa Quyết trả lời ngay: “Bị đánh c.h.ế.t.”

Sầm Tây: “…”

“Viết kiểm điểm thôi.” Chàng trai vẫn không biểu lộ cảm xúc, “Lão Diêu, à, chính là thầy giáo vụ đó, thích bắt tôi viết kiểm điểm nhất.”

“Ba ngày viết một bài nhỏ, năm ngày viết một bài lớn, như đang theo dõi truyện đăng kỳ vậy, gom lại có thể xuất bản thành một cuốn sách rồi.”

“…” Sầm Tây thở phào nhẹ nhõm, may mà chỉ là viết kiểm điểm, cô nói, “Tôi có thể giúp cậu viết kiểm điểm.”

Dù sao cũng là vì cô mà cgặp phải chuyện này.

“Tự tin vậy sao?” Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô, “Môn văn được mấy điểm mà đòi giúp tôi viết kiểm điểm?”

“Thi tốt nghiệp cấp hai môn văn tôi được 143 điểm, được không?” Đây là thế mạnh của Sầm Tây.

“Trùng hợp nhỉ.”

“Cậu cũng được 143 à?”

“Tôi được 43.”

“?” Sầm Tây không kịp phản ứng, buột miệng hỏi, “Cậu… không biết chữ sao?”

“Đúng vậy, mù, chữ.” Thiếu niên nhấn từng chữ.

Thấy Sầm Tây không có phản ứng gì, giọng cậu lại lạnh thêm một chút: “Số điện thoại của cậu là gì?”

“Tôi không có điện thoại.”

Chu Thừa Quyết liếc nhìn cô: “Vậy địa chỉ?”

“Hả?”

“Thấy cậu có vẻ đãng trí lắm, không phải nói muốn giúp tôi viết kiểm điểm sao? Cậu chạy mất thì tôi biết tìm cậu ở đâu?”

“Ồ.” Sầm Tây đang suy nghĩ xem nên nói địa chỉ cho cậu thế nào, chợt nhớ ra tấm card còn thừa trong túi khi đóng gói đồ ăn mang đi, vội đưa cho cậu, “Đây là cửa hàng của dì út tôi, tôi sống ở đây, cậu có thể đến cửa hàng tìm tôi.”

Chu Thừa Quyết đưa tay nhận lấy tấm card, cúi đầu nhìn dòng quảng cáo trên đó, tiện miệng đọc ra: “Cá với bạn sáng, cá với bạn chiều, cá với bạn sáng chiều, yêu bạn đến c.h.ế.t không cá, tiệm cá nướng C.h.ế.t Cũng Không Cá, yêu bạn, đến c.h.ế.t không đổi, hoan nghênh quý khách ghé thăm.”

Sầm Tây: “…”

Chu Thừa Quyết: “…”

Gió chiều hè cuốn theo lá rụng, không khí im lặng trong giây lát.

Hồi lâu sau, Chu Thừa Quyết mới ngẩng đầu nhìn cô: “Cửa hàng của các người làm gì vậy? Có phải việc chính đáng không? Khiến người ta, không dám ghé thăm.”



Tác giả có lời muốn nói:

Ghi chú: Câu “Kỳ thi đã kết thúc… rời khỏi phòng thi” ở đầu là dựa theo ký ức về thông báo trong kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, không phải sáng tác.