Chương 2

Hạ Hân thu hồi kiếm, hừ lạnh ra tiếng: "Lời nói nam nhân ở trên giường, ngươi cũng tin à?”

"Trước kia cô cứ nghĩ ngươi là sơn trân hải vị, không có thứ gì ngon hơn ngươi, cho đến khi cô nếm thử Lan Thù."

Hạ Hân nhắm mắt lại, tận hưởng từng chút một: "Nàng mới là mỹ vị thế gian, tiên phẩm tuyệt đỉnh."

Lời của hắn, thật là tổn thương lòng người.

Lan Hoa Yêu trên bàn sách nghe thấy vậy, hóa thành hình người, quyến rũ muôn vàn đi tới chỗ ta.

Thân hình nàng mềm mại như không xương dựa vào người Hạ Hân, dùng ánh mắt vô tội nhìn ta: "Điện hạ, dường như Thái tử phi không thích ta lắm, lúc chàng không có ở Đông Cung, nàng có thể gϊếŧ ta hay không? Ta sợ quá."

Giám định hoàn tất, đây là một đoá hoa lan trà đến mức tận cùng.

Ta nghe xong lời nàng nói, toàn thân nổi da gà, nhưng Hạ Hân lại rất hưởng thụ.

Hắn vòng tay ôm lấy eo Lan Thù, an ủi: "Thù Nhi đừng sợ, cô sẽ bảo vệ nàng. Nếu nàng ta dám làm hại nàng một phân một hào, cô nhất định không tha.”

Nước mắt Lan Thù lăn dài, nước mắt cứ thế trào ra: “Huhu, điện hạ, nàng không dám làm hại ta, nhưng nếu nàng nói cho phụ hoàng mẫu hậu ngài biết ta tồn tại, hoặc là phi tần khác trong hậu cung, tình cảnh của ta sẽ khó khăn lắm đó…”

Hạ Hân nhíu mày, hắn đang suy nghĩ lời Lan Thù nói.

Một lúc sau, đáy mắt hắn nổi lên sát khí, lại cầm kiếm chỉ vào ta: "Thù Nhi nói rất có lý, cô vẫn nên gϊếŧ ngươi đi, kẻo ngươi tiết lộ bí mật."

Ta lùi lại phía sau, hoảng sợ lắc đầu: "Đừng, phu quân, ngươi bị hoa lan yêu che mờ mắt rồi..."

Lời nói còn chưa dứt, Hạ Hân đã một kiếm đâm xuyên qua cổ họng ta.

"Dù sao cô cũng chơi chán rồi, ngươi là Thái tử phi, cũng nên nhường chỗ cho Lan Thù đi."

Gϊếŧ người không dao.

Cổ họng ta đau đớn, máu tươi phun ra ồ ạt, bắn tung tóe lên môi Lan Thù.

Nàng vươn đầu lưỡi liếʍ máu tươi dính trên cánh môi, hai tròng mắt toả ánh sáng: "Máu của tỷ tỷ thật tươi ngon, Điện hạ, có thể ban tặng máu của nàng cho ta không?"

Hạ Hân lạnh lùng nhìn ta nằm trong vũng máu, khẽ nhếch môi: "Được.”

Lan Thù quỳ rạp trên mặt đất, liếʍ máu ở cổ ta.

Ăn ngon quá.

Đau...

Ta đau đớn nức nở, giãy giụa trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Trước khi chết, ta nhớ lại những kỷ niệm giữa ta và Hạ Hân.

Ta là con gái của người dưỡng châu ở Đông Hồ, cha ta dưỡng không phải trân châu bình thường.