Chương 5

Ta từng nghe nói về một người.

Hắn tên là Tiêu Huyền Dực, ở trong U Lan Cốc ngoại ô kinh thành.

Lúc ta phi ngựa tới U Lan Cốc, mặt trời mới mọc từ phía đông.

Tiêu Huyền Dực luyện kiếm trước cửa nhà gỗ, dung mạo hắn tuấn tú, một thân áo trắng, phong thái hiên ngang, kiếm pháp tinh diệu.

Chờ hắn múa kiếm xong, ta ôm hoa lan đi tới phía trước, tự giới thiệu xong, hỏi: "Ngươi là bắt yêu sư? Ta có một chậu hoa lan sắp thành tinh, ngươi có thể giúp ta thu phục nàng được không?"

Tiêu Huyền Dực nhìn chằm chằm chậu hoa lan trên tay ta một lúc, sau đó quay người nói: "Vào nhà rồi nói."

Ta đi theo hắn vào nhà.

Trong nhà đặt một bàn trà, còn có ván cờ mới chơi đến một nửa.

Tiêu Huyền Dực chỉ tay vào bàn cờ nói: "Nếu ngươi có thể dùng nửa bàn cờ này đánh thắng ta, ta sẽ giúp ngươi thu phục nàng."

"Có gì khó?" Ta ngồi xuống, đánh cờ với hắn.

Sau một chén trà, ta đã thắng.

Ta chỉ tay vào chậu Lan Hoa trên bàn, nói với Tiêu Huyền Dực: "Vậy ngươi giúp ta thu phục nàng đi."

"Hahahaha..." Hoa lan xòe cành hoa ra.

Lan Thù biến thành một tiên nữ xinh đẹp, dừng ở sau lưng Tiêu Huyền Dực, nũng nịu mà nói: "Chủ nhân, máu nàng vô cùng thơm ngon, ngài giúp ta gϊếŧ nàng nha, Lan Nhi khát."

Da đầu ta tê dại, đây thực sự là một cái hang yêu quái.

Bắt yêu sư nổi danh lừng lẫy của Hạ quốc lại là chủ nhân của hoa lan yêu.

Chuyện này ai có thể ngờ được chứ?

Ta đang suy nghĩ về đường rút lui, ai ngờ Tiêu Huyền Dực lại răn dạy Lan Thù: "Mộ cô nương là khách của ta, chớ có làm càn."

Lan Thù ngẩn người, uất ức nói: "Chủ nhân, cánh tay ngài sao lại quay sang bên ngoài vậy? Nàng đều muốn tìm bắt yêu sư đến bắt ta, ta còn không gϊếŧ nàng, để nàng qua Tết sao?"

Tiêu Huyền Dực nói: "Lan Thù, ban đầu ta không thu phục ngươi, là bởi vì cho ngươi một cơ hội làm yêu lần nữa, nếu như ngươi vẫn còn kêu đánh kêu gϊếŧ, thì đã đi ngược lại ý định ban đầu của ta, ta có thể sẽ cân nhắc thu ngươi lại."

Khí thế kiêu ngạo vừa rồi tức khắc héo một nửa, đáng thương nhìn Tiêu Huyền Dực, nhận sai nói: "Chủ nhân, Lan Nhi biết sai rồi, gần đây Lan Nhi rất ngoan, ngày nào cũng làm việc thiện, giúp đỡ không ít người đâu, xin chủ nhân khen ngợi."

Giọng điệu của Tiêu Huyền Dực lúc này mới dịu đi một chút: "Lui ra đi."

"Vâng, chủ nhân." Ánh mắt Lan Thù lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rời khỏi phòng.

Từ cuộc trò chuyện giữa Tiêu Huyền Dực và Lan Thù lúc nãy, ta đã tổng hợp được một số thông tin quan trọng.