Chương 1:

(Cậu ấy là người tôi thầm thích còn tôi là tên lưu manh thích trêu chọc cậu ấy )

Đây đã là năm thứ sáu tôi quen cậu ấy.

Nếu bạn hỏi tôi, lớp tôi ai giỏi văn, ai giỏi ngoại ngữ? Tôi sẽ phải nghĩ ngợi đôi chút.

Nhưng nếu bạn hỏi tôi, lớp tôi ai giỏi hóa, ai giỏi lý? Tôi sẽ không chút do dự mà nói với bạn, Ôn Nhiên.

Nam thần trong lòng tôi, người tôi thầm thích từ rất lâu rồi.

Cậu ấy là kiểu, chỉ cần có ai đó trêu chọc, mặt và tai đều sẽ ửng đỏ như một chú cún con.

Còn tôi lại chẳng khác nào tên lưu manh, đứng nhìn dáng vẻ xấu hổ đến tức giận của cậu ấy rồi cười một trận rõ to.

“Bạch Nặc, cậu xem cậu có chỗ nào giống một đứa con gái không?” Cậu ấy lần nào cũng đỏ cả mặt, tức giận ném cho tôi câu này rồi quay người bỏ đi, nhưng lúc có chuông báo vào tiết học, vẫn chán nản mà quay lại.

Cũng hết cách thôi, ai bảo tôi là bạn cùng bàn với cậu ấy!

Đấy đã là năm thứ ba tôi thầm thích cậu ấy.

Sắp tốt nghiệp rồi, cũng không biết cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần tính tới chuyện yêu đương chưa.

Năm nhất cậu ấy đã rất nổi tiếng rồi, dáng người vừa cao, da lại trắng.

Những người khác mặc đồng phục trường đều là trí thức béo mập , nhưng cậu ấy khoác lên lại giống một chú cừu non, thân hình cao gầy mảnh khảnh.

Lúc đó có một nữ sinh gửi cho câu ấy bức thư tình, đứng trước cậu ấy gò má ửng hồng.

“ Tớ…tớ…tớ thích cậu.”

Nữ sinh lấy hết dũng khí mới nói ra được, ngước đầu nhìn Ôn Nhiên.

Cậu ấy vậy mà mặt lại còn đỏ hơn bạn nữ kia?

Người vây xung quanh xem ngày càng đông, cũng không biết vì lí do gì, lúc thấy khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo của cậu ấy hiện ra chút phớt hồng, tôi lại quyết định ra mặt.

Tôi tùy ý khoác tay lên vai cậu ấy, miệng cười nói với bạn nữ kia.

“ Ngại quá, có chủ rồi.”

Bạn nữ kia rưng rưng nước mắt rồi chạy đi.

Lúc cúi đầu nhìn cậu ấy, đã ngại tới mức mặt đỏ hết lên.

Sau đó tôi mới biết, cậu ấy học chung lớp với tôi.

Thành tích tốt, thầy giáo để Ôn Nhiên chọn chỗ ngồi, cậu ấy nhìn hết một vòng.

Cuối cùng hướng về phía tôi đi tới.

Cậu ấy bỏ cặp xuống rồi quay sang cạnh tôi, giơ tay ra.

“ Chào cậu…mình là Ôn Nhiên.”

Tôi cười một cái, để lộ ra nanh vuốt của mình.

“ Xin chào…mình là Bạch Nặc.”

Ôn Nhiên chắc chắn thuộc kiểu người dễ bị bắt nạt, lúc bị bắt nạt, chỉ biết mím môi không nói một lời, khiến tôi phát bực mình.

Mỗi lần vào những lúc như vậy, nội tâm tôi tình mẫu tử lại trỗi dậy tràn trề, nhìn thấy dáng vẻ ấy của cậu không nhịn được mà xắn tay áo lên, xông ra bênh vực.

Đương nhiên, tôi là ai cơ chứ? Tôi chính là bà chị cả võ công đầy mình.

Ai dám động vào cậu ấy là không xong với tôi.

Suốt ba năm cấp hai, tôi đều bảo vệ cậu ấy.

Có thành tích tốt, có thầy cô chống lưng, cộng thêm bộ dạng nhe nanh múa vuốt của tôi nữa thì về cơ bản chả ai dám bắt nạt cậu ấy.

Lúc cậu ấy cười lên, có chút hờ hững những vô cùng ấm áp.

Lúc tốt nghiệp cấp hai lên cấp ba, thành tích của tôi xếp từ dưới xếp lên.

Cậu ấy lẽo đẽo chạy theo bắt tôi ôn bài, ép tôi học.

Vốn dĩ tôi đã rất ghét môn vật lý và hóa học!

“ Sao cậu cứ ép tớ hoài vậy? Tớ không muốn học!”

Ánh sáng trong mắt cậu ấy dần trở nên u ám, thanh âm vừa nhỏ vừa tủi thân:

“Tớ chỉ hy vọng cấp ba mình vẫn sẽ là bạn cùng bàn.”

Thấy dáng vẻ tổn thương của cậu ấy, tôi hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai.

Nhìn mà đau lòng.

Tôi bắt đầu ép bản thân mình phải học, tôi cũng hy vọng, có thể tiếp tục làm bạn cùng bàn với cậu ấy.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Ôn Nhiên, thành tích môn vật lý của tôi tiến bộ vượt bậc.

Mặc dù một đề cậu ấy phải giảng lại đến năm, sáu lần.

Nhưng cậu ấy không hề cảm thấy phiền, chỉ hết lần này đến lần khác hỏi tôi có hiểu không?

Nếu không hiểu cậu ấy lại giảng thêm lần nữa .

Lúc tôi thi đỗ vào cấp ba, được phân vào lớp đầu của trường, bố mẹ tôi bận rộn nào là thắp hương, nào là cảm ơn Thượng đế rồi lại tạ lễ với Phật.

Nhưng tôi biết, tất cả đều là công lao của cậu ấy.