Chương 3:

Gần đây trong lớp bắt đầu nổi lên trào lưu son môi, thương hiệu nào nổi, màu nào lên môi đẹp. Tôi lại là đứa thích náo nhiệt, muốn góp vui, liền lên Taobao mua một thỏi son hàng nhái mấy chục nhân dân tệ, thoa lên môi rồi đắc ý chạy đi hỏi cậu ấy.

“ Đẹp không? Cậu thấy đẹp không?”

Cậu ấy ngẩng đầu liếc tôi một cái, hơi ngớ người ra, rồi lại cúi đầu tiếp tục giải đề.

“ Không đẹp.”

Tôi nghe xong có chút không vừa lòng nhưng trong nháy mắt lại trở nên vui vẻ.

Vì tai của cậu ấy, đã đỏ hết lên rồi.

Ha ha, tôi biết là đẹp mà, cũng không uống phí công sức tôi dậy sớm, trang điểm nhẹ qua rồi mới đến lớp.

Lúc ra chới giữa giờ, cậu ấy đột nhiên hỏi tôi.

“ Son môi của cậu đâu?”

Tôi không nghe rõ nên hỏi lại: “Gì cơ?”

Cậu ấy lại hỏi thêm lần nữa: “ Tớ hỏi son môi của cậu đâu? Thỏi son sáng nay cậu dùng ấy.”

Tôi vô cùng đắc chí lôi thỏi son từ trong túi ra đưa cho Ôn Nhiên.

Cậu ấy cẩn thận nhìn kĩ một lúc, cau mày.

“ Sau này đừng thoa son nữa, không đẹp.”

Nói thật, nếu không phải vì tính khí tốt thì tôi đã cho cậu ấy thẳng một cái bạt tai rồi.

Sau khi tan tiết tự học buổi tối, tôi buồn bã một mình ở sân bóng của trường, cứ chạy một vòng lại đi bộ một vòng.

Đi được một lúc, bên cạnh xuất hiện thêm một người cùng tôi chạy.

Chả cần dùng não chỉ dùng ngón chân thôi cũng biết đấy là Ôn Nhiên.

Tôi tâm trạng không tốt hỏi cậu ấy.

“ Cậu làm gì vậy?”

Ôn Nhiên ngẫm nghĩ một lúc.

“ Có phải cậu giận tớ rồi không? Vì tớ nói cậu thoa son không đẹp?”

Nếu mà ánh mắt cũng có thể gϊếŧ người, vậy thì cậu ấy sớm đã không còn trên đời rồi.

Tôi không muốn để ý đến cậu ấy, thở hồng hộc chuẩn bị chạy về phía trước.

Cậu ấy bắt đầu sốt ruột, đưa tay ra túm lấy tôi.

Tôi không đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào lòng cậu ấy.

Cái ôm của Ôn Nhiên ấm áp, thoang thoảng mùi hương chỉ thuộc về cậu ấy.

Tôi khẽ hít một hơi, là mùi của nước xả vải.

Lúc lâu không thấy có động tĩnh gì, tôi ngẩng đầu nhìn.

Cậu ấy ngây ngốc nhìn lại tôi, có chút bối rối không biết phải làm sao.

Tôi đẩy cậu ấy ra, chỉnh lại đồng phục ngay ngắn.

Cậu ấy hơi đỏ mặt, có chút không tự nhiên đưa cho tôi một cái hộp.

Ôi má ơi, giống loại son hôm trước tôi mua…nhưng là hàng thật.

Tôi vui như muốn bay lên tận trời cao vậy.

“ Là mua cho tớ sao? Mua từ lúc nào vậy? Sao cậu không nói sớm? Còn hại tớ mua hàng giả kia, hơn 60 nhân dân tệ lận!” Tôi có chút xót nhẹ trong lòng.

Cậu ấy quay người đi nhanh như gió.

“…lần trước nghe bọn họ bàn luận, nhìn thử thì cũng thấy khá đẹp liền mua cho cậu.”

Tôi chạy bước nhỏ đuổi phía sau Ôn Nhiên.

“ Vậy à? Nhưng sáng nay cậu vẫn còn nói là không đẹp mà, Ôn Nhiên, có phải cậu cố ý không vậy?”

Ôn Nhiên mím chặt môi, mặt lại đỏ lên trông chẳng ra làm sao.

Tôi cười như được mùa.

“ Thế tớ dùng son màu này nhìn đẹp không? Hử? Đẹp không đẹp không?”

“ Sao cậu lắm câu hỏi thế?”

“ Thế có đẹp không? Cậu nói thử coi?”

Ôn Nhiên chợt dừng bước, không để ý nên tôi trán đập thẳng vào lưng cậu ấy.

“…Đẹp.”

Gió đêm nhẹ lướt qua đem đến cho mùa hạ một cảm giác mát lạnh.

Khoảnh khắc cậu ấy quay đầu nghiêm túc nói rơi trọn vào tim tôi.

QQ.(mạng xã hội của Trung)

Tôi: “ Về đến nhà chưa?”

Nam thần: “ Vừa xong, có chuyện gì à?”

Tôi: “ Không có gì, chỉ là…thấy nhớ cậu.”

Nam thần: “…Ngủ...ngủ đi, mai còn phải lên lớp.”

Tôi “vãi” một tiếng rồi ném điện thoại sang một bên.

Tôi đã nói hẳn ra là tôi nhớ cậu ấy rồi, lẽ nào không thể đáp lại một câu tớ cũng nhớ cậu sao? Hoặc là kêu tớ biết rồi cũng được mà!

Sáng hôm sau, tôi lại gửi tin nhắn cho cậu ấy.

Tôi: Chào buổi sáng, hôm nay lại là một ngày nhớ cậu.

Tôi: Ôn Nhiên, cậu có nhớ tớ không?

Nam thần: Chào buổi sáng, không có.

Tôi: Thôi vậy, ngày mai tớ lại hỏi.

Nam thần: …nhanh đi học thôi, gần muộn rồi kìa.

Tôi: