Chương 3

Edit: Xanh

Beta: Meow

“Thiên Lý Chiêu Chiêu”

Cái tên vừa thấy đã biết trai thẳng ở cái game thiếu nữ này làm cho tâm tình của Sở Y Mạn thoáng chốc trở nên cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù không thể xác định “Thiên Lý Chiêu Chiêu” có dính dáng tí tẹo nào với Lục Chiêu không nhưng Sở Y Mạn vẫn tưởng tượng ra bộ dạng Lục Chiêu chơi game thiếu nữ.

Tuần sau trở lại trường, cô vẫn cợt nhả như bình thường, cũng may tuần này giáo viên chủ nhiệm không ngồi trước lớp học. Sở Y Mạn lợi dụng lớp đang xôn xao kề tai nói nhỏ với Giản Tiệp: “Thiên Lý Chiêu Chiêu chủ động kết bạn với tớ đấy. Lại còn mời tớ vào hội nữa. Tớ nghĩ tớ có thể bấu víu được đấy.”

Tiếng cô không lớn, nhưng lại cố nhấn mạnh vào “Thiên Lý Chiêu Chiêu” cùng với “bấu víu”, âm lượng cũng lớn hơn vài phần.

Ôi hoàng tử, xin hãy tha thứ cho chút tâm tư này của thần, nhưng mà đấy là do cô cố ý để cho người ngồi sau kia nghe thấy được.

“Thật không? Không phải tuần trước cậu còn nói bị người ta chọc tức chết cơ mà, sao lại lật mặt nói muốn bám víu người ta vậy?” Giản Tiệp trêu cô.

“Hai chuyện này không liên quan đến nhau nha. Bám víu khiến tớ vui.” Sở Y Mạn tiếp tục cợt nhả.

Mặc dù vừa nãy, lúc cô liếc qua Lục Chiêu, cậu vẫn bình tĩnh làm đề. Nhưng điều đó cũng không cản cô vui vẻ.

Cô từng đào mộ “Thiên Lý Chiêu Chiêu”, phát hiện ID này thường đăng một số số liệu ải, thể hiện rõ dáng vẻ của một nam sinh học khoa học tự nhiên. Điều này càng củng cố cho lòng tin của Sở Y Mạn.

Chỉ là… Đáng thương cho Sở Y Mạn giở trò trong tối ngoài sáng suốt một tháng cũng không tìm ra được nửa phân liên quan giữa Thiên Lý Chiêu Chiêu với Lục Chiêu. Trái lại thì kì thi học kì đầu tiên của lớp 12 đã lặng lẽ đến gần, làm cho con người ngày thường không quan tâm đến thi cử như Sở Y Mạn cũng trở nên nghiêm túc.

Ngày thi cuối, cảm xúc của Sở Y Mạn xuống dốc không phanh. Bởi vì bình thường cô có thể nắm được ý của bài nhanh chóng nhưng lần này lại không làm được. Mặc dù thành tích vẫn thuộc top 10 của khối, nhưng mà đối với kỳ thi đại học có tỷ lệ chọi cao như thế thì chả đáng nhắc đến.

“Thiên Lý Chiêu Chiêu” gì chứ, rõ ràng chỉ là một người xa lạ trên mạng. Cô tốn công tốn sức dùng toàn bộ tinh lực cho người như vậy đúng là mất nhiều hơn được.

Không lẽ so với kì thi đại học, mọi thứ đều chả là gì?

Thật lòng mà nói thì, trong cuộc đời mỗi người ai mà không có lúc suy sụp. Mặc dù Sở Y Mạn nhanh chóng bỏ qua sai lầm này của bản thân nhưng trong tâm trí không tránh khỏi cảm giác nhục nhã.

Giản Tiệp thấy tâm tình của Sở Y Mạn không tốt, nhân dịp nghỉ đông tụ tập mấy bạn thân thiết đi hát để xả stress.

Tần Gia Dương cùng Lục Chiêu đều được mời.

Chắc là do trong quán Karaoke hơi thở của tuổi trẻ quá sinh động, lại thêm Tần Gia Dương, Giản Tiệp cùng các bạn nhảy nhót làm cho Sở Y Mạn nảy mầm tâm tư tuổi trẻ.

Cô nhìn đèn xoay chiếu trên mặt Lục Chiêu mà bật cười.

Mặc dù là trước khi thi đại học không nên yêu đương, cô vẫn khó kìm lòng nổi trao đi tình cảm chân thành. Lẽ nào người trẻ tuổi nên thừa dịp mình còn trẻ mà làm một ít chuyện để không bỏ lỡ thanh xuân?

Chắc là không, cô thích Lục Chiêu, mặc dù Lục Chiêu cũng không phải học sinh rất xuất sắc gì, lại không phải là hotboy, cũng không giống như trong phim thần tượng, nhưng cô vẫn thích Lục Chiêu. Thích bộ dạng bình tĩnh của cậu, thích sự ít nói của cậu, thích nhất dáng vẻ cậu khi nghiêm túc nỗ lực.

Cô muốn ở bên cậu dài lâu, mặc dù cô biết mười bảy tuổi nói chuyện đấy hơi sớm, nhưng cô muốn được như vậy.

Buổi karaoke cuối cùng cũng kết thúc. Ngoại trừ Sở Y Mạn kiên quyết không chạm vào đồ uống có cồn với Lục Chiêu căn bản chỉ xuất hiện cho đủ người, những người còn lại dù ít dù nhiều cũng dính đến cồn.

Nhất là Tần Gia Dương, cậu uống đến say quắc cần câu, ầm ĩ đòi Giản Tiệp đưa về.

Đương nhiên là Giản Tiệp không chịu, cô nhờ Sở Y Mạn, người ở cùng khu với Tần Gia Dương, đưa cậu ta về.

“Tôi cũng tiện đường, để tôi đi cùng họ. Tần Gia Dương to như vậy sao một mình Sở Y Mạn đưa cậu ấy về được.”

“Tốt quá, nếu ông giúp được Mạn Mạn thì tốt quá.”

Sở Y Mạn nhìn thấy rõ ràng lúc đưa bọn họ ra cửa, Giản Tiệp còn làm mặt quỷ với cô.

HẾT CHƯƠNG 3