Chương 17: Học bá phản kích (1)

Ngày hôm sau, trong giờ học tiếng Anh, Ngô Thanh Hoan lại lén lút chạy lên dãy bàn đầu, đổi chỗ với bạn cùng bàn của Sở Tử Tuần.

Cô ôm cuốn sách tiếng Anh còn sạch sẽ hơn mặt mình chào hỏi với Sở Tử Tuần, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Này, bạn học Sở, từ giờ trở đi chúng ta là bạn cùng bàn rồi, nếu tớ học có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi cậu được không?”

“…”

Sở Tử Tuần vùi đầu chữa bài tập, không thèm phản ứng lại.

Thực tế anh đang trốn tránh, anh không dám nhìn vào mắt Ngô Thanh Hoan, bởi vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, anh sẽ không kiềm chế được nhớ tới giấc mộng xuân đêm qua.

Qυầи ɭóŧ và ga trải giường đều dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, đây là lần đầu tiên sau mười tám năm anh gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, cho dù khi xưa mộng tinh lần đầu vào năm mười lăm tuổi cũng không xấu hổ như vậy.

Ngô Thanh Hoan này quả thực là khắc tinh của anh.

“Bạn học Sở, có phải cậu đã làm việc gì trái với lương tâm hay không, sao không dám nhìn thẳng vào mắt tớ?”

Một tay Ngô Thanh Hoan chống cằm, nhàn nhã nhìn Sở Tử Tuần bận rộn chữa bài tập, phát hiện anh không giống như mọi ngày, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào cô không chỉ ra được.

“Sở Tử Tuần, cậu muốn lạnh lùng tới khi nào đây? Nhìn tớ một cái thôi cũng không được à?”

Ngô Thanh Hoan im lặng nhìn người nào đó đang ngó lơ mình, trong lòng buồn bã không thôi.

Bản thân cô cũng nhận thấy khi mình đối mặt với Sở Tử Tuần, sự kiên nhẫn tốt hơn hẳn.

Có lẽ tất cả mọi tính cách tốt đẹp của cô đời này đều dành cho nam sinh kiêu ngạo lạnh lùng này rồi.

Sở Tử Tuần im lặng liếc nhìn Ngô Thanh Hoan, trong bụng nhủ thầm: “Ừm, hôm nay cô ấy lại hấp dẫn hơn hôm qua rồi”, sau đó lập tức vùi đầu tiếp tục chữa bài tập tiếng Anh.”

“Haha, nghe lời ghê.”

Ngô Thanh Hoan không nhịn được cười thành tiếng, cô kêu Sở Tử Tuần nhìn cô, cuối cùng anh nhìn cô thật.

Sau khi thưởng thức động tác chữa bài tập ưu nhã của Sở Tử Tuần một lúc, Ngô Thanh Hoan bắt đầu cảm thấy nhàm chán, quyết định không sợ chết tiếp tục trêu anh, quyết tâm phải nhìn được biểu cảm khác trên khuôn mặt anh.

Vì vậy cô giở sách giáo khoa ra, chỉ vào một câu tiếng Anh đơn trong sách giáo khoa, giả ngu hỏi: “Bạn học Sở, câu này nghĩa là gì? Cậu có thể dịch giúp tớ không?”

Tay đang chữa bài tập của Sở Tử Tuần dừng lại, trong lúc lơ đãng ánh mắt quét qua câu văn mà ngón tay Ngô Thanh Hoan đang chỉ, lập tức đơ người.

Will you marry me?

Cậu đồng ý lấy tớ không?

Ngô Thanh Hoan này dám trắng trợn đùa giỡn anh như vậy.

Giỏi lắm, cho là anh không dám phản kích ư?

Lập tức, Sở Tử Tuần bật cười, anh từ từ nhích lại gần Ngô Thanh Hoan, môi mỏng hơi hé mở, tích chữ như vàng: “Ngô Thanh Hoan.”

“Sao?”

“Nếu thi tháng lần tới cậu có thể lọt vào top năm mươi toàn trường, tôi sẽ đồng ý làm bạn trai cậu.”

“Hả! Thật ư?”