Chương 30: Đi bar

Sau khi xác nhận quan hệ yêu đương với Sở Tử Tuần, Ngô Thanh Hoan đã đến tìm Gia Kỳ để học hỏi kinh nghiệm, vì sắp tới là sinh nhật của Sở Tử Tuần, nên cô thấy rất phiền não, rốt cuộc nên tặng quà gì cho bạn trai của mình mới tốt đây.

Hay là tặng mình cho anh, nhưng anh đã có được rồi, Ngô Thanh Hoan

nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của Gia Kỳ, khó chịu lấy chăn trùm lên đầu, đùa nghịch mái tóc của mình, suy nghĩ hết nửa ngày trời cũng không biết nên tặng gì, chi bằng nhắm mắt lại, khỏi nghĩ nữa.

Gia Kỳ mở hộp trang điểm ra, vừa đánh má hồng lên mặt, vừa nói: “Tiểu Hoan Hoan, chuyện này tớ không thể giúp cậu được, dù sao đây cũng là quà tặng cho bạn trai, tấm lòng là quan trọng nhất.”

“Ồ.”

Ngô Thanh Hoan thở dài một hơi, chỉ là cô không biết tấm lòng như thế nào mới là quan trọng nhất đây.

Gia Kỳ trang điểm xong, kéo Thanh Hoan từ trên giường dậy, nháy mắt với cô: “Tiểu Hoan Hoan, cậu có muốn đi quán bar với tớ một lát không? Gần đây tớ quen được không ít các anh đẹp trai, vóc dáng của mỗi người đều cực kỳ chuẩn, tính tình lại tốt, cậu muốn đi xem thử không?”

Ngô Thanh Hoan đùa nghịch bím tóc hình trái tim của mình, lắc đầu, dáng vẻ không hề hứng thú: “Không đi, cậu tự mình đi đi.”

Bây giờ cô không có tâm trí đi quán bar, hiện tại trong đầu cô chỉ toàn nghĩ làm sao mới có thể tạo bất ngờ cho Sở Tử Tuần.

Dù sao Sở Tử Tuần cũng là người bạn trai đầu tiên trong đời cô, cô cực kỳ, cực kỳ coi trọng chuyện này.

Gia Kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Ngô Thanh Hoan một cái, không nhịn được kéo tay cô, cứng rắn nhét cô vào taxi: “Đi đi đi, cả ngày cứ ở trong

ký túc xá, cậu sắp thành nấm mốc rồi, biết không?”

Sau nửa tiếng, xe taxi đã đến cửa quán bar “Dạ Sắc”

Sau khi Ngô Thanh Hoan bị Gia Kỳ lôi xuống xe, cô sống chết bám vào cây cột ở cửa lớn của quán bar, không chịu đi vào trong, cố gắng cầu xin được khoan hồng: “Người đẹp Gia Kỳ, cậu tha cho tớ đi, tớ thật sự không muốn đi, nếu bị Sở Tử Tuần nhìn thấy, tớ chết là cái chắc.”

Gia Kỳ kinh ngạc nhìn Ngô Thanh Hoan, tức giận nói: “Cậu có còn là Ngô Thanh Hoan mà tớ quen biết không?”

Ngô Thanh Hoan của trước kia, không sợ trời không sợ đất, cho dù có đánh nhau với người khác cũng không thèm chớp mắt một cái, sao bây giờ lại sợ Sở Tử Tuần đến mức này.

Gia Kỳ thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc cái tên Sở Tử Tuần đó đã cho chị em tốt của cô ấy uống phải bùa mê thuốc lú gì.

Ngô Thanh Hoan tránh khỏi cánh tay của Gia Kỳ đang nắm tay cô, lùi lại phía sau để trốn: “Gia Kỳ, cậu không biết đâu, đừng chỉ nhìn bình thường Tử Tuần hay lạnh lùng lại không thích nói chuyện, nhưng nếu cậu ấy thật sự nổi giận, tớ sẽ không chịu được đâu.”

Cô biết Sở Tử Tuần không thích cô đến những chỗ như hộp đêm hay quán bar, dù sao cô cũng đã theo đuổi anh lâu như vậy, nên hiểu rất rõ tính cách của anh.

Bằng không, nếu Sở Tử Tuần biết cô đi quán bar, cũng không biết anh sẽ giày vò cô như thế nào ở trên giường nữa.

Chỉ cần nghĩ đến Sở Tử Tuần không giống bình thường cứ “Giày vò” cô, chân cô lập tức mềm nhũn.

“Ngô Thanh Hoan, cậu tiêu đời rồi.”

Gia Kỳ không khỏi trợn trắng mắt, nhưng cũng không thể tiếp tục cưỡng ép Thanh Hoan đi vào.

Kết quả là ngay khi Gia Kỳ định thả Thanh Hoan về nhà, bọn họ đã nhìn thấy Hàn Tiếu Tiếu ở cửa quán bar.