Chương 35: Lần hẹn hò đầu tiên

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Sở Tử Tuần nhấp một ngụm cà phê, thong thả ung dung nhìn cô: “Lâu sao? Còn chưa được một học kỳ, xem ra tớ không nên nhất thời nhẹ dạ đồng ý với cậu.”

“Khụ khụ.”

Suýt chút nữa Ngô Thanh Hoan đã phun viên trân châu trong miệng ra.

Cô rất muốn hỏi, có phải Sở Tử Tuần cố ý làm vậy không, nhất định anh đang cố ý làm vậy.

Người con trai này, cũng quá xấu xa mà.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Sở Tử Tuần, tớ phát hiện kỳ thực cậu rất hưởng thụ quá trình bị tớ theo đuổi đúng không?”

“Giai đoạn đầu không hề hưởng thụ, giai đoạn sau thì cũng được.”

Khóe miệng Sở Tử Tuần ngậm ý cười, nhàn nhạt nói.

Ngô Thanh Hoan tranh cãi trong vô ích, đúng là không biết xấu hổ.

Cô vội vàng nhào tới, cắn lên môi của Sở Tử Tuần, đưa hương vị trà sữa ngọt ngậy trong miệng mình vào đôi môi mỏng của anh.

Môi lưỡi của bọn họ hoà quyện vào nhau, chất lỏng trong miệng giao thoa lẫn nhau, nụ hôn vừa im lặng vừa mãnh liệt.

Nụ hôn vừa dứt, Sở Tử Tuần khẽ cau mày: “Quá ngọt.”

Nhưng anh vẫn nuốt xuống.

Anh không thích vị ngọt của trà sữa, chỉ thích uống cà phê đen không thêm đường, mà Ngô Thanh Hoan lại vừa vặn trái ngược hoàn toàn với anh, cô cực kỳ thích những thứ ngọt ngào.

“Tớ có ngọt không?”

Ngô Thanh Hoan nhẹ nhàng thở hổn hển, từ từ ổn định lại nhịp thở của mình, cô vòng tay qua cổ Sở Tử Tuần, nhân lúc anh không để ý, nhẹ nhàng liếʍ lên yết hầu gợi cảm xinh đẹp của anh.

Sở Tử Tuần cong môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Không ngọt bằng nước da^ʍ của cậu.”

“Lưu manh.”

Khuôn mặt của Ngô Thanh Hoan lập tức đỏ bừng, cô nhìn ngó xung quanh, may mà xung quanh không có ai khác nghe thấy, nếu không cô cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

“Không phải cậu thích người lưu manh sao?”

Sở Tử Tuần nhướng mày, lưu manh với người con gái mà mình thích, là đạo lý hiển nhiên.

Ngô Thanh Hoan mở miệng, định nói gì đó để phản bác lại, nhưng không thể nói ra, khỏi phải nói trong lòng dồn nén biết bao ấm ức.

Trong quán cà phê người ra kẻ vào, dần dần có rất nhiều người nhìn về phía bọn họ, dù sao Sở Tử Tuần cũng quá dễ làm người khác chú ý.

“Tử Tuần, kỳ nghỉ đông năm nay, cậu muốn trải qua như thế nào?”

Ngô Thanh Hoan muốn cùng anh đi trượt tuyết, nhưng cô không biết Sở Tử Tuần sắp xếp thời gian như thế nào.

“Làm gia sư.”

“Ồ.”

Ngô Thanh Hoan bĩu môi, bạn trai của cô quá mức bận rộn mà.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì.”, Ngô Thanh Hoan miễn cưỡng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu cứ lo chuyện của cậu đi.”

Sở Tử Tuần vươn tay nhéo cằm Ngô Thanh Hoan, đôi mắt sâu hoắm nhìn cô chằm chằm: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tớ.”

Ngô Thanh Hoan không biết hoàn cảnh gia đình của Sở Tử Tuần như thế nào, chỉ mơ hồ nghe một số bạn học nói riêng với nhau, bọn họ nói gia đình của Sở Tử Tuần tương đối eo hẹp, vì vậy cứ đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh sẽ làm gia sự dạy bổ túc cho người khác.

Ngô Thanh Hoan không đành lòng để Sở Tử Tuần cùng cô đi chơi vào những ngày nghỉ, cô biết, trong thời gian nghỉ lâu dài này, cũng là lúc anh bận rộn nhất.

Ngô Thanh Hoan cúi đầu, sự chột dạ trong lòng khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Tử Tuần, nói dối: “Thực sự không có gì, vừa lúc kỳ nghỉ đông này tớ cũng phải đến nhà bà, có thể, có thể chúng ta sẽ không gặp nhau trong một khoảng thời gian, nên tớ có chút không đành lòng thôi.”