Chương 37: Rốt cuộc phải làm sao đây

Nghe thấy Gia Kỳ nói như vậy, độ phản xạ của Lớp trưởng mới phản ứng lại: “Hóa ra là vậy.”

Mối quan hệ giữa các cặp đôi đang yêu đương quá sức phức tạp, Lớp trưởng nghĩ mà run lẩy bẩy.

“Tiểu Hoan Hoan, không phải chỉ hơn một tháng thôi sao? Không gặp thì không gặp, cố nhẫn nhịn một chút, rồi cũng qua thôi.”, Gia Kỳ an ủi cô: “Dù sao đến khi học kỳ sau bắt đầu, hai người lại có thể gặp mặt nhau mỗi ngày rồi.”

“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.”

Ngô Thanh Hoan dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại, dùng đồng phục học sinh che giấu biểu cảm của mình.

Hơn một tháng không được gặp Sở Tử Tuần, đối với cô mà nói, thật sự rất khó chịu. Còn Sở Tử Tuần thì sao? Anh có nhớ đến mình không? Trong lòng Ngô Thanh Hoan rất rối.

“Đúng rồi, kêu cậu theo đuổi Hàn Tiếu Tiếu, cậu theo đuổi thế nào rồi?”

Mặc dù trong lòng Thanh Hoan đang rất buồn bã, nhưng cũng không quên chuyện này.

Vẻ mặt lớp trưởng đau khổ, khẽ lắc đầu: “Không theo được, căn bản cậu ấy không thèm nhìn tới em.”

Nhớ lại từng câu sỉ nhục mà Hàn Tiếu Tiếu đã nói với mình, Lớp trưởng càng trở nên tự ti hơn.

Gia Kỳ hiểu rõ mỉm cười: “Đương nhiên cậu ấy không thèm nhìn cậu, cậu ấy đã có ông chủ giàu có rồi.”

“Cái gì?”, Lớp trưởng không thể tin được nhìn Gia Kỳ: “Ý cậu muốn nói là cậu ấy bị người khác bao nuôi?”

“Đúng vậy.”, Ngô Thanh Hoan gật đầu: “Lần trước tôi và Gia Kỳ đã nhìn thấy ở cửa quán bar.”

Lớp trưởng giận dữ mắng một câu: “Đúng là đồ da^ʍ phụ vô liêm sỉ.”

Cậu thật sự không ngờ tới, ở trước mặt cậu thì giả vờ là một nữ hoa khôi ngây thơ thanh cao, hoá ra từ lâu đã bị một ông già giàu có chơi qua.

Lớp trưởng nắm chặt tay âm thầm thề thốt, tuy hiện tại cậu không có tiền, nhưng đợi sau này cậu có tiền rồi, nhất định sẽ ném tiền vào mặt con da^ʍ phụ đó, khiến cô ta phải hối hận vì đã từng sỉ nhục cậu.

Ngô Thanh Hoan đứng dậy, vỗ vào vai lớp trưởng: “Được rồi, đừng nghĩ tới nữa, dù sao cậu cũng thay tôi canh chừng cậu ấy nhiều hơn, nếu như cậu ấy lại muốn giở trò gì, phải thông báo cho tôi ngay lập tức.”

Cô không tin mình sẽ không chế ngự được con kỹ nữ đầy mưu mô đó. Đúng lúc gần đây tâm tình luôn không tốt, lấy Hàn Tiếu Tiếu để thay đổi không khí cũng không tệ.

“Ừm.”

Lớp trưởng nghiêm túc gật đầu.

Cũng không biết tại làm sao, kể từ khi nhận Ngô Thanh Hoan làm chị đại, cậu luôn rất tin tưởng và phục tùng cô. Cô kêu cậu làm cái gì, cậu sẽ cố gắng hết sức làm cái đó.

Cậu nghĩ, đây chính là nghĩa khí giang hồ mà người ta hay nói.

“Đi thôi, tôi bao, cùng nhau đi ăn đi.”

Ngô Thanh Hoan đi ở phía trước, đồng phục học sinh bị nghiêng sang

một bên vai, trông dáng vẻ vừa thản nhiên vừa phóng khoáng.

Lớp trưởng và Gia Kỳ đi theo phía sau cô, cả ba người cùng nhau ra khỏi trường.