Chương 11

Một người mẹ đơn thân, ở trong mắt người khác căn bản là không cần thao thao bất tuyệt trình bày và phân tích, chỉ cần vài chữ là đủ.

"Không phải đâu." Ninh Tiêu Tiêu cố ý khoa trương, "Không thể tưởng được anh thì ra cũng là một kẻ như vậy, anh cũng giống những tên đàn ông chết tiệt kia, nói cái gì mà hàng qua tay ..."

"Câm miệng, càng nói càng không ra gì." Ninh Duy Chiêu trầm giọng cắt ngang.

Mắt thấy Ninh Duy Chiêu thật sự tức giận, Ninh Tiêu Tiêu le lưỡi, không nói nữa.

Qua khoảng thời gian bận rộn, khách hàng tới quán dần dần ổn định lại, thấy mọi người đan nhàn nhã uống cà phê nói chuyện phiếm, Tần Nhan tháo bao tay đi tới chỗ hai người bên cửa sổ.

Lại nói, Tần Nhan và Ninh Duy Chiêu quen biết có chút màu hồng. Ba năm trước, khi Ninh Duy Chiêu lái xe đi dạo thì vô tình phát hiện quán cà phê gia đình này, cảm thấy tên quán rất hay, sau khi vào rồi thì mới biết, không chỉ tên quán hay mà cà phê cũng ngon nữa. Vốn là bị bất ngờ hơi nhiều, không nghĩ tới phía sau còn có bất ngờ lớn hơn, bà chủ của quán lại là một đại mỹ nữ.

Hấp dẫn mắt người, kết quả là Ninh Duy Chiêu bị rung động, liên tiếp đến quán. Sau đó hai người dần dần trở nên thân quen thì hắn biết cô đã có con trai, sau đó…không có sau đó.

"Chị Tần." Trông thấy Tần Nhan, Ninh Tiêu Tiêu giơ tách cà phê lên mà nịnh nọt, vẻ mặt hưởng thụ, "Rất ngon đó."

"Đồ tham ăn tham uống như em thì nước trắng cũng ngon." Ninh Duy Chiêu không lưu tình chút nào mà vạch trần.

Ninh Tiêu Tiêu lập tức phản kích, "Ý anh nói là cà phê của chị Tần như nước trắng hả."

Ninh Duy Chiêu đen mặt: "Đừng xuyên tạc ý của anh."

"Vậy anh có ý gì, anh nói đi, anh nói đi anh nói đi?"

Tần Nhan vừa cười vừa nhìn hai anh em đấu khẩu, chỉ cảm thấy không khí ấm áp như vậy khiến người ta say mê, không kìm lòng mà tiến đến. Cô cũng có em trai, nhưng tuổi nhỏ hơn cô quá nhiều, trong nhà lại trọng nam khinh nữ, vì vậy mỗi lần nói chuyện dường như chỉ vì đòi tiền.

Đòi tiền, đòi tiền, đòi tiền, khiến cho Tần Nhan vừa nhìn thấy điện thoại cậu ta gọi đến là phản xạ có điều kiện ngay.

"Chị Tần." Không biết từ lúc nào Ninh Tiêu Tiêu đã ngưng chiến, đang dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay cô, đè thấp âm thanh, thần thần bí bí hỏi, "Quán cà phê đối diện như thế nào vậy chị? Sinh ý có tốt không, nghe nói chủ quán là mỹ nữ."

Ninh Duy Chiêu chướng mắt bộ dạng có tật giật mình của Ninh Tiêu Tiêu, dứt khoát nói: "Muốn biết cái gì thì hỏi đại đi, đừng bày đặt vòng vo nữa."

"Không cần anh quan tâm." Ninh Tiêu Tiêu có chút xấu hổ, quay sang nhìn Tần Nhan, tỏ ra ủy khuất, "Làm gì có người anh trai nào như vậy, ở bên ngoài mà không cho em một chút mặt mũi."

"A." Con bé này cũng có rõ mặt mũi sao? Ninh Duy Chiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng mà cũng không nói gì nữa.

Tần Nhan nhìn Ninh Duy Chiêu, lại nhìn Ninh Tiêu Tiêu, có chút hiểu rõ, vì vậy ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng lập tức cháy lên, "Tình địch hả." Cô nhướng máy, cũng bắt chước Ninh Tiêu Tiêu hạ giọng.

Ninh Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng, cười mỉa pha trò, "Nào có, chỉ là hôm bữa Tô đại ca đến đây gặp mặt, cho nên em tò mò chút thôi."

Tô?

Bóng dáng quen thuộc buổi sáng hôm đó lại chợt nhảy ra, dọa trái tim Tần Nhan đau nhói, một chậu nước lạnh tạt xuống, nhất thời giội tắt ngọn lửa nhiều chuyện nho nhỏ trong lòng.

Tần Nhan sợ hãi muốn tránh, nhưng lại nhịn không được nghe ngóng có chút bỉ ổi, "Tô đại ca?"

"Vâng." Người trong lòng ưu tú thì nhịn không được muốn khoe khoang, Ninh Tiêu Tiêu móc trong túi ra một cuốn tạp chí, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào người mà Tần Nhan cô vô cùng quen thuộc, giới thiệu, "Chính là anh ấy."

"Anh ta còn đi xem mắt à." Tần Nhan nói nhỏ một tiếng, trong lòng có một tư vị nói không nên lời, thời gian này của anh ngược lại rất có tư có vị.



Tối hôm qua, trong lòng Tần Nhan còn có chút rối rắm, nhưng sau khi ngủ dậy thì đã bình thường lại rồi.

Cô phải chuẩn bị bữa sáng cho Tần An, lại còn phải chở bé đi học, cũng đã làm mẹ rồi, còn nghĩ đến chuyện yêu đương vớ vẩn làm gì. Nghĩ đến người làm cha kia sắp kết hôn, Tần Nhan chỉ cười ha ha hai tiếng.

A, cười đến vô cùng cao quý lãnh diễm.

Trên bàn ăn bữa sáng không có nến, nhưng Tần Nhan thay thế bằng hoa tươi, Tần An là một đứa bé khác người, không có hoa thì sẽ không vui. Cái điều khác người nho nhỏ ấy, người mẹ như cô cam tâm tình nguyện làm cho con.

Mẹ con hai người chuẩn bị chỉnh tề rồi tới bàn ăn, ngồi nghiêm chỉnh, lúc đang cẩn thận tỉ mỉ dùng cơm thì Phùng Trình Trình xuất hiện với cái đầu như tổ quạ, vừa đi vừa ngáp. Gần đây cô nàng có một bản án khó giải quyết, vì vậy phải tăng ca liên tục, ngay cả cuối tuần cũng không được nghỉ.