Chương 15

Nghe xong lời nói này thì giống như hắn vô cùng keo kiệt, vô cùng thích chiếm hời từ người khác. Ninh Duy Chiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn Tô Quân Bác, không thèm để ý.

Kỳ thật, Tô Quân Bác càng không muốn để ý đến Ninh Duy Chiêu, nếu hắn có thể lập tức biến mất thì tốt rồi.

A, có ít người không tự hiểu lấy mình, chẳng lẽ không biết mình là cái bóng đèn rất lớn sao.

Người phục vụ nhanh chóng đem cà phê ra cho Tần Nhan, cô nếm thử một ngụm, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, thơm ngon đậm đà.

Cô là người có tố chất tâm lí không tệ, vượt qua cảm xúc xấu hổ ban đầu, lúc này cô đã có thể thản nhiên đối mặt với Tô Quân Bác. Anh đã giả bộ như không quen biết, vậy cô cũng nên làm theo.

"Cảm thấy như thế nào?" Ninh Duy Chiêu hỏi, rồi sau đó thành thật mà khen một câu, "Tôi cảm thấy em nấu ngon hơn nhiều."

Tần Nhan cười cười, hào phóng nhận lấy lời khen, bởi vì quan hệ với Ninh Duy Chiêu không tệ cho nên cô nói đùa, "Tôi đã nấu ngon hơn, vậy sao anh không đến quán."

Ninh Duy Chiêu kêu to oan uổng, đem tội danh ném cho Tô Quân Bác, "Một mình tôi thì tuyệt đối sẽ không đến đây, là cậu ta, là cậu ta kéo tôi tới."

Tô Quân Bác còn đang lo không có cơ hội để tham gia, liền nói tiếp lời Ninh Duy Chiêu, "Tần tiểu thư cũng có một quán cà phê gia đình sao? Hôm nào nhất định phải đi xem mới được."

Giả bộ cũng giống ghê, Tần Nhan liếc một cái, cảm thấy anh có thể làm Ảnh đế được rồi.

Người ta đã bãi minh xa mã*, lộ ra thái độ, Tần Nhan cô cũng không thể không diễn theo. Vì vậy, Tần Nhan gật đầu mỉm cười, lộ ra tám cái răng theo đúng tiêu chuẩn, "Xin mời đến thăm."

*Bãi minh xa mã: tỏ rõ thái độ, biểu hiện rõ ra

Vẻ mặt hào phóng, âm thanh ngắn gọn, không có chút mất tự nhiên nào.

Nhưng vẻ mặt hào phóng như vậy rơi vào mắt Tô Quân Bác, lại khiến lòng anh thêm rung động.

Sao cô gái này có thể cười đến dễ thương như vậy, hừ, làm như anh không phát hiện sự khác thường của cô lúc đối mặt với anh vậy.

Rõ ràng là không giống lúc nói chuyện với Ninh Duy Chiêu.

Chậc chậc, trong lòng Tô Quân Bác đang rất đắc ý, phụ nữ hả, ở trước mặt người mình thích luôn có vài phần không được tự nhiên, vừa rụt rè vừa ngại ngùng.

Tô Quân Bác cảm thấy rất hứng thú với Tần Nhan, khó có được một người hợp khẩu vị anh như vậy, giọng nói lại còn dễ nghe. Anh không ngại thi triển chút mị lực, để cô quỳ gối dưới ống quần Tây của anh.

Đang muốn cân nhắc chủ đề để nói thì Ninh Duy Chiêu bên kia đã bắt đầu rồi… Cái gì mà quán cà phê, cái gì mà Ninh Tiêu Tiêu, còn chuyện sinh hoạt, chuyện cười, khiến anh chen vào không nổi.

Liếc xéo Ninh Duy Chiêu một cái, Tô Quân Bác thật sự cảm thấy càng nhìn càng ngứa mắt. Tóc tai chả ra gì, trên mặt còn bóng loáng. Anh nhớ ở đâu từng nói.

Mỹ nam chân chính là dám để lộ cái trán.

Liếc nhìn tóc mái của Ninh Duy Chiêu, Tô Quân Bác cười ha ha.

Trước kia Ninh Duy Chiêu cảm thấy Tô Quân Bác đã đáng ghét đến một cảnh giới nhất định, không nghĩ tới hôm nay mới phát hiện, hắn rõ ràng là đã quá xem thường anh rồi.

Tận dụng mọi thứ, châm ngòi ly gián, giội nước bẩn phải nói là phong sinh thủy khởi*.

*Phong sinh thủy khởi: gió nổi nước lên, gần giống với thuận buồm xuôi gió.

Đánh trận bằng cách, bên đó hắn vừa chọc cười Tần Nhan.

Bên kia, Tô Quân Bác lạnh lẽo phun một câu: "Thủ đoạn chọc cười của cậu ngày càng cao nhỉ, hết người ngày đến người kia."

Lại ví dụ như, hắn khoa trương khen Tần Nhan tài giỏi, chỉ là một người phụ nữ nhưng chống đỡ cả một quán cà phê gia đình.

Tô Quân Bác bắt đầu cười lạnh: "Người phụ nữ tối qua ở nhà cậu không phải cũng có quán cà phê sao."

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, Ninh Duy Chiêu nổi bão, mạnh mẽ đạp Tô Quân Bác một cái dưới gầm bàn: "Đó là em họ của mình."

"Em họ? Ha ha, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao mình không biết cậu có em họ vậy."

"Sao cậu không biết được." Ninh Duy Chiêu phát điên.

Một cô em họ bên ngoại, một cô em họ bên nội của hắn, cả hai đều say mê tên này hết đấy.

Thật sự là cà phê này không cách nào uống nổi nữa, đi thôi.

Ninh Duy Chiêu đứng dậy, nhìn về phía Tần Nhan, "Em đi đâu để tôi đưa đi."

Tần Nhan cười cười, sao có thể làm phiền hắn, không khí vừa rồi thật xấu hổ, xém chút cô đã chạy trốn rồi. Tô Quân Bác quả nhiên là quả mìn di động, đi đến đâu là ở đó không vui nổi.

"Tôi lái xe tới." Cô uyển chuyển cự tuyệt.

Đột nhiên, Tô Quân Bác chen lời, "Cô về quán sao? Vừa hay, tôi muốn nếm thử cà phê cô nấu."

Tần Nhan khẽ giật mình, ánh mắt có chút khó tin, trong lòng cũng hốt hoảng, anh muốn ôn chuyện cũ sao?

"Đi thôi." Chưa kịp cự tuyệt thì Tô Quân Bác đã đứng dậy, ném chìa khóa xe cho Ninh Duy Chiêu, "Lấy xe mình đi."