Chương 3

"Anh đi đây." Lưu Kiện cầm con sâu trong tay, nghĩ đến việc mình sắp làm đại sự thì khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, thậm chí còn làm một tư thế bay như siêu nhân, "Đi hành hiệp trượng nghĩa!"

"Không được đi." Tần An ngăn lại ở cửa, bé không muốn đi, cũng không muốn làm người nhát gan, vì vậy chỉ có thể ngăn cản Lưu Kiện.

"Tránh, đồ nhát gan." Lưu Kiện mạnh hơn, đẩy Tần An ra rồi chạy đi.

——

Đàn ông vừa trẻ vừa có tiền, không quá xấu là được, ngũ quan chính trực, chỉ cần đứng dựa nhẹ lên xe xịn một cái là có khí thế tràn lan.

Cao Phú Soái.

Cho nên nói, làm Cao Phú Soái cũng khá dễ. Cơ bản chỉ cần cao hơn mét bảy, có một kiểu tóc thời trang, đi một chiếc xe tốt là có thể được dán nhãn Cao Phú Soái rồi

Nhưng mà, cái loại Cao Phú Soái đó quá bình thường, với loại người Bạch Phú Mỹ* như Lục Chỉ đây thì căn bản không để vào mắt. Trong cái thành phố H này, tính qua tính lại, có thể lọt vào mắt xanh của Lục Chỉ chắc cũng chưa tới ba người.

*Bạch Phú Mỹ: trắng, giàu, đẹp.

Trong đó, Tô Quân Bác là được nhất.

Ở trước mặt người trong lòng, Lục Chỉ cố gắng bày ra mọi mặt đẹp nhất của mình, ưu nhã, tinh tế, thông minh. "Đây là phòng bếp, đầu bếp được mời từ Pháp về, anh cảm thấy thế nào?"

Lông mi xinh đẹp rũ xuống, cố gắng giảm bớt sự đắc ý trong lời nói. Cô ta không giống với những cô gái chỉ thích thời trang, làm đẹp, uống trà chiều,… Cô ta không muốn phụ thuộc vào đàn ông, mà là ngang hàng với đàn ông.

Giống như thiên tài Tô Quân Bác này, cô ta muốn mình có thể sánh ngang hàng với anh, chứ không phải là một bình hoa đẹp đẽ để trang trí.

Đột nhiên bị hỏi đến, người đàn ông lạnh nhạt bên cạnh ngẩng đầu lên, dường như có chút buồn ngủ, nhưng đôi mắt đen nhanh chóng trở nên tỉnh táo. Anh giương mắt nhìn lướt qua phòng bếp, môi mỏng khẽ nhếch lên, phát ra một tiếng "À" không rõ nghĩa, giống như lãnh đạo đi thị sát, thoáng cái kéo rộng khoảng cách của mình và Lục Chỉ.

Lục Chỉ biến thành thư kí nịnh nọt ton hót, nhưng lại không nịnh nổi lãnh đạo.

Lục Chỉ không cam lòng, đè xuống bất mãn trong lòng, lại hỏi lần nữa: "Anh cảm thấy như thế nào, ở phương diện này, anh là sư phụ của tôi đấy, chỉ bảo một chút đi chứ." Âm cuối mềm nhẹ, có chút ý cười dí dỏm.

Thật phiền phức, phụ nữ đều phiền vậy à?

Tô Quân Bác nhìn lướt qua qua loa lần nữa mà lần, môi mỏng giật giật: "Ba tháng."

"Hả?" Lục Chỉ nhíu mày, nghe không hiểu.

Kiên nhẫn của Tô Quân Bác rốt cuộc hết sạch, phong độ thân sĩ cũng không giữ nổi nữa, cười lạnh nói: "Nghe không hiểu sao? Với chỉ số thông minh như vậy còn muốn sinh ý cái gì, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, đừng làm lãng phí quán cà phê nữa. Theo như tôi tính, quán cà phê này của cô không duy trì nổi quá ba tháng."

"Anh ——" Lục Chỉ khó thở, gò má phồng lên đến đỏ bừng, nếu không phải bận tâm đến dáng vẻ của mình, nhất định cô ta sẽ nhào tới cào cho anh vài phát.

"Chị, chị..." Bàng Thiến cách đó không xa cảm giác được bầu không khí có chút không tốt, bèn chạy đến khuyên can, nắm chặt hai tay Lục Chỉ lại, không cho cô ta nói chuyện.

Đợi cảm xúc của Lục Chỉ ổn định rồi Bàng Thiến mới nhìn về phía Tô Quân Bác, đôi mắt dịu dàng như nước, đầy đa tình: "Tô Tổng ngồi xuống uống ly cà phê, nếm thử tay nghề của tôi một chút đi."

Đi cả buổi sáng, còn phải nghe Lục Chỉ líu ríu bên tai, quả thật Tô Quân Bác có hơi mệt, nghe vậy liền gật đầu, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

Bàng Thiến cúi đầu cười khẽ, trong đôi mắt có chút lấp lánh, rồi quay lại nói với Lục Chỉ: "Chị, chị và Tô Tổng qua bên kia ngồi, cẩn thận hỏi về quán cà phê của chúng ta, tuy lời nói của Tô Tổng có chút quá đáng, nhưng em đoán nhất định là có nguyên nhân. Chị nghe một chút đi ——" Nói xong thỉ đưa mắt liếc một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.

Thấy hai người bình ổn cảm xúc mà ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lúc này Bàng Thiến mới nhẹ nhàng thở ra rồi lui xuống.

——

Tần An lo lắng cho Lưu Kiện, vì vậy đi theo phía sau để xem chừng.

Hai đứa nhỏ vừa vào cửa thì đã khiến mọi người chú ý, nhân viên phục vụ bước lên trước, nhẹ giọng hỏi: "Hai bạn nhỏ, người lớn nhà các em đâu?"

"Tôi đến uống cà phê." Để tăng lòng dũng cảm cho mình, Lưu Kiện nói rất to.

Nhân viên phục vụ khó xử, quay đầu nhìn quản lý đại sảnh. Quản lý đại sảnh nhận được ánh mắt, đến gần, "Hai bạn nhỏ ngồi bên này, muốn uống chút gì không?"

"Đã nói là uống cà phê rồi còn hỏi." Ánh mắt Lưu Kiện tỏ ra khinh bỉ, thầm nghĩ, người này thật ngu ngốc.

Bị trẻ con khinh bỉ, quản lý đại sảnh gượng cười hai tiếng, chuyển mắt nhìn Tần An đáng yêu, "Em uống chút gì không? Em đến đây, ba mẹ của em có biết không?"