Chương 7

Anh muốn uống cà phê giao tận nhà!

Đối với việc làm rung động Tô Quân Bác, Ninh Tiêu Tiêu thật ra không có chút tự tin nào. Quanh người anh phảng phất như mặc khôi giáp, bất luận cô cố gắng thế nào cũng không có một chút đột phá, ánh mắt của anh thậm chí còn không dừng lại trên người cô quá lâu.

Người đàn ông này, rất khó theo đuổi!

Điều duy nhất cô có thể làm chính là xum xoe.

"Cà phê sao? Để em nấu."

Tô Quân Các vừa mở mạng ra, nghe vậy thì ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Tiêu Tiêu, trong cái nhìn có chút lạnh nhạt, có chút khinh thường, lập tức làm cho Ninh Tiêu Tiêu không biết làm sao.

"Ninh Duy Chiêu." Tô Quân Bác nhìn sang Ninh Duy Chiêu.

Nghe vậy, tim Ninh Duy Chiêu đập lỗi một nhịp, ánh mắt thấp thỏm không yên, "Không phải cậu muốn để mình nấu đấy chứ."

Tô Quân Bác cho hắn một ánh mắt ‘cậu suy nghĩ nhiều rồi’, sau đó vẫn không quên đạp thêm một cái: "Mình còn sợ bị hạ độc chết."

Miệng lưỡi tên này thật độc mà, Ninh Duy Chiêu cảm thấy kì quái, sao mình có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy nhỉ.

"Em ấy." Tô Quân Bác chỉ chỉ Ninh Tiêu Tiêu, "Em gái cậu thích mình phải không?"

Bị nói trắng ra như vậy, dù cho da mặt của Ninh Tiêu Tiêu có dày cũng lập tức phải đỏ lên.

Cô bắt đầu nói quanh co: "Em. . . Em không phải. . . Không đúng, không đúng, em là. . ."

"Ngừng." Tô Quân Bác không nghe nổi nữa, khoát khoát tay, ngẩng đầu nhìn Ninh Tiêu Tiêu, trong đôi mắt đen vô cùng tĩnh mịch trịnh trọng, "Em không phải là loại người anh thích, đừng uổng phí sức lực nữa." Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, cho nên có vẻ có chút chiều chuộng yêu thương.

Nhưng mà Ninh Tiêu Tiêu biết, đây chỉ là ảo giác mà thôi. Người đàn ông này như một viên thuốc độc được bọc đường, dùng hương vị ngọt ngào dụ dỗ người khác tới gần, sau đó lại dùng kịch độc để khiến người ta lui lại từng bước.

Sắc mặt Ninh Tiêu Tiêu vẫn có chút đỏ bừng, trong lòng không khỏi mỉm cười, người ta đều nói ‘nữ truy nam cách một tầng sa’, ‘sa’ của cô là gì? Chính là một sa mạc lớn đó!

"Mặt khác, anh dạy cho em, con gái phải rụt rè, theo đuổi người ta không phải theo đuổi như vậy." Ngữ khí của Tô Quân Bác rất bình tĩnh, không có một chút trào phúng nào, nhưng lại khiên cho người ta xấu hổ vô cùng.

Cô một lòng nhiệt tình theo đuổi anh, anh đã không nhận, lại còn cười nhạo.

Ninh Tiêu Tiêu siết chặt tay, nắm chặt góc áo, cô cảm thấy không khí trong phòng vô cùng ít ỏi, khiến cô không thể nào hít thở nổi.

"Em đi xem phòng bệnh một chút." Vứt lại một câu, Ninh Tiêu Tiêu đẩy cửa chạy ra, bước chân hơi lảo đảo.

"Còn không đuổi theo?" Thấy Ninh Duy Chiêu còn ngồi đó, Tô Quân Bác tốt bụng nhắc nhở.

Nghe vậy, Ninh Duy Chiêu sâu sắc nhìn anh một cái, rồi cất bước đuổi theo.

——

Thật tốt, thế giới rốt cuộc lại thanh tĩnh rồi.

Tô Quân Bác thoả mãn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chú tâm tra tìm.

"... Sơ Nhan." Anh đánh hai chữ, thông tin về Sơ Nhan nhanh chóng xuất hiện.

A! Còn có combo nữa, không tệ, rất có đầu óc buôn bán.

Xem vài hình ảnh, sáng sủa sạch sẽ, đồ dùng nội thất thanh nhã tinh xảo. Thẩm mỹ cũng không tệ, Tô Quân Bác gật gật đầu, dùng ngón trỏ lướt web, cuối cùng ánh mắt dừng trên điện thoại.

Tám con số bình thường đơn giản, nhưng đứng cùng một chỗ thì lại mang theo ma lực thần kì, khiến Tô Quân Bác muốn ấn xuống.

Ấn xuống đi, ấn xuống đi, ấn xuống đi ——

Ngón tay với khớp xương thon dài dừng lại trên điện thoại, chậm chạp bất động.

Ấn hay không ấn? Đó là một vấn đề khiến Tô Quân Bác khó xử, mặt mày xoắn xuýt.

Hay từ từ, xem bình luận trước một chút.

Anh kéo xuống, ồ xong một tiếng thì có chút ít kinh ngạc, "Lời khen cũng không ít."

"Bò bít-tết sốt tiêu đen vừa tươi vừa mềm, ăn ngon đến nỗi muốn nuốt luôn đầu lưỡi, tiền nào của đó. P/s, bà chủ tốt up up up..."

"Bạn gái thích ăn, mỗi lần đi ăn đều mua combo, rất có lợi!"

"Cà phê cà phê cà phê, nhất định phải nếm thử cà phê bà chủ nấu, rất ngon, rất ngon, rất ngon."

"Bà chủ xinh đẹp nhất trên đời, có một không hai."

"Dì phụ trách bò bít-tết tối nay thật đáng khen ngợi!! Rất tận tâm! Bị phỏng cũng không lên tiếng, còn mỉm cười nói với khách dùng từ từ thôi. Mặt khác, nhân viên gọi món và lau dọn không được tốt lắm. Cho dì đó và bà chủ xinh đẹp 4 sao. Hi vọng nhân viên phục vụ sẽ được cải thiện."

"Cà phê cũng bình thường thôi, nhưng mà bà chủ thật xinh đẹp, giọng nói cũng êm tai, dịu dàng dịu dàng, nếu có thể lấy về nhà thì tốt quá."

Lấy lấy lấy, lấy cái đầu của mi! Thấy bình luận này, Tô Quân Bác đột nhiên biến sắc, ngồi thẳng người dậy, lấy tay đâm đâm cái tên của hắn, đâm cả buổi cũng chả thấy gì thì mới ý thức hành vi của mình ngu ngốc quá mức.

*!

Ngửa thân thể ra sau, Tô Quân Bác vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, nâng tay phải lên che mắt lại, im lặng đến nửa ngày.