Chương 8: Nam Thành

Sáng thứ bảy, Hà Du dậy sớm và mặc quần áo theo phong cách cô rất hiếm khi mặc.

Đi tàu cao tốc từ Thân Thành đến Nam Thành chỉ mất một giờ. Vừa rồi Lục Nam Giai nói cô đã bắt đầu đi. Hà Du tính toán rằng Lục Nam Giai sẽ đến ga Đông Nam Thành sau khoảng một giờ rưỡi nữa.

Đi tàu điện ngầm từ đại học Nam Thành đến ga Đông Nam Thành cũng mất khoảng một giờ mười lăm phút, vừa kịp lúc.

Không lâu sau, Hà Du vui vẻ rời khỏi ký túc xá.

Ba người bạn cùng phòng vẫn luôn yên lặng quan sát trên giường, không dám nói chuyện.

“Cậu ấy đi hẹn hò à?” Vu Giai Nghiên nhẹ giọng hỏi.

Giang Ngưng cũng thò đầu ra khỏi chăn: “Nhất định là vậy rồi, cậu ấy cười vui vẻ đến vậy mà. Vậy mà cậu ấy không cho bọn mình biết, bị xem như người ngoài rồi…”

“Có phải đi cùng Ngụy Ký Thần không?” Triệu Thư Tú ngồi dậy và bắt đầu nói chuyện: “Chàng trai đang theo đuổi cậu ấy á.”

“Cũng có thể! Đợi cậu ấy về rồi hỏi thử.”

Các cô mồm năm miệng mười mà nói chuyện với nhau một lúc rồi quay lại ngủ tiếp.

Buổi sáng cuối tuần, trên tàu điện ngầm không có nhiều người. Hà Du lấy điện thoại ra kiểm tra lại kế hoạch của mình, xác nhận lại các loại vé đã đặt của mình rồi mới yên tâm đi.

Cô đặt điện thoại xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc tàu điện ngầm đi vào đường hầm. Hà Du nhìn mình trong bóng phản chiếu rồi không nhịn được mà cười khúc khích.

Đợi chút nữa là được gặp Lục Nam Giai rồi.

Mười giờ rưỡi ở ga Đông Nam Thành.

Hà Du đang đợi ở lối ra, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn xung quanh. Chẳng mấy chốc, tàu đã đến ga. Cô nhìn một chút rồi nhanh chóng nhận ra Lục Nam Giai trong đám đông.

Lục Nam Giai mặc chiếc áo gió màu xanh nước biển với mái tóc đen dài, trông vô cùng trưởng thành và ổn định.

Cô hiển nhiên cũng nhìn thấy Hà Du đang đợi mình và vẫy vẫy tay. Khi cô đi qua thì có làn gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc của cô.

“Em đợi lâu chưa?” Lục Nam Giai nhanh chóng hỏi. Cô lại nhớ đến trước đây, Hà Du cũng đứng đợi cô ở ngoài văn phòng sau khi tan học và cô cũng hỏi như thế này rất nhiều lần.

Hà Du vẫn trả lời như lúc trước: “Không lâu ạ.”

Hai người nhìn nhau cười. Lục Nam Giai mạnh mẽ lúc nãy đã bình tĩnh lại: “Chúng ta đi đâu trước đây?”

Hà Du hào hứng nói: “Cô, cô đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn trước xong rồi đi bảo tàng được không?”

Lục Nam Giai nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô thì không nhịn được mà nhéo mặt cô: “Chuẩn bị kỹ càng như vậy sao? Tôi chưa ăn, em ăn chưa?”

“Em cũng chưa…” Hỏi xong thì Hà Du mới nhớ là mình cũng chưa ăn. Cô ngượng ngùng mỉm cười: “Vậy chúng ta ăn sáng trước đi.”

Nam Thành là một thành phố có lịch sử lâu đời, phố ăn vặt được xây dựng theo phong cách cổ kính, tiếng ồn ào của các cửa hàng dọc phố và dòng người hối hả bao trùm lên ngày xuân se lạnh ở Nam Thành trong bầu không khí dày đặc pháo hoa.

Ra khỏi quán ăn sáng, Hà Du hài lòng giới thiệu cho Lục Nam Giai: “Em nghe các đàn anh đàn chị nói rằng đồ ăn sáng ở quán này rất nổi tiếng ở Nam Thành. Tất cả đều là đồ ăn vô cùng đặc sắc, nghe nói ăn ngon lắm. Đây cũng là lần đầu tiên em ăn ở đây. Cô thấy thế nào?”

“Tôi thấy ăn rất ngon.” Lục Nam Giai nhẹ nhàng nói: “Căn tin trường học không có đồ ăn sáng sao?”

“Cũng có nhưng mà đồ ăn không ngon như vậy, ví dụ như sủi cảo chiên không được thơm lắm.”

Lục Nam Giai yên lặng lắng nghe Hà Du phàn nàn về căn tin trường học.

Khi Hà Du vô tình quay đầu lại, nụ cười dịu dàng trên mặt cô ấy khiến người ta động lòng trong giây lát.

Trong lòng cô như có con hươu nhỏ đang chạy loạn. Hà Du sợ tâm tư của mình bị nhìn thấy nên ngại ngùng cúi đầu xuống.

[Note: Hươu nhỏ chạy loạn dùng để miêu tả cảm giác nhịp tim của một người khi rung động.]

Lục Nam Giai thấy người bên cạnh bỗng nhiên im lặng thì nghi ngờ nhìn cô.

“Chúng ta đi bảo tàng đi, đi khoảng mười lăm phút là đến.” Hà Du chú ý tới ánh mắt của Lục Nam Giai thì chột dạ chuyển chủ đề: “Cô Lục, tối nay cô ở đâu vậy?”

“Khách sạn gần trường học của em.” Lục Nam Giai nửa thật nửa đùa nói: “Tối nay em có muốn ở chung với cô không? Dù sao chúng ta cũng đều là con gái mà.”

Khuôn mặt của Hà Du lập tức đỏ bừng lên khến Lục Nam Giai bật cười thành tiếng: “Sao thế? Em với bạn đi chơi ở ngoài không ngủ chung giường à?”

“Đúng là như vậy…”

Thực tế là sau khi thi đại học xong thì cô và Mộc Lan Yên chỉ ra ngoài chơi một ngày một đêm mà thôi.

Lục Nam Giai thấy Hà Du có chút do dự thì đoán rằng cô ấy vẫn còn có tâm tư gì đó. Cô biết mình không giống bạn bè bình thường nhưng cô vẫn hy vọng Hà Du đồng ý.

Cô tiếp tục dụ dỗ nói: “Vậy chúng ta ở chung đi, ngày mai có thể đi chung luôn, tiện hơn nhiều.”

“Vâng.” Hà Du gật đầu, cảm thấy mỗi lời nói lúc này đều vô cùng nóng bỏng. Cô rất mong đợi, nhưng cũng cảm thấy hơi thất vọng vì Lục Nam Giai chỉ xem cô như bạn bè.

Trong lòng cô không ngừng tự nhủ rằng không nên suy nghĩ nhiều, phải sớm nhận ra hiện thực như Mộc Lan Yên.

Bảo tàng Nam Thành có bộ sưu tập rất phong phú, khắp nơi đều bao gồm tất cả các đồ quý hiếm của tỉnh xuyên suốt toàn bộ lịch sử.

Người nghiên cứu lịch sử như Lục Nam Giai nhanh chóng bị thu hút bởi giá trị lịch sử của các di tích văn hóa. Đây không phải lần đầu tiên Hà Du đến bảo tàng ở Nam Thành nên hầu hết thời gian là cô lén nhìn Lục Nam Giai đang tập trung.

Vì hôm nay chỉ là một ngày cuối tuần bình thường nên cũng không có nhiều người trong bảo tàng.

Thỉnh thoảng, Lục Nam Giai sẽ kể cho Hà Du nghe một ít về lịch sử đằng sau một di tích văn hóa nào đó, rất giống với dáng vẻ hồi còn đi học và Hà Du nhanh chóng đắm chìm trong đó.

Vài giờ sau, hai người bước ra khỏi bảo tàng với những suy nghĩ còn đang dang dở.

“Nói thật thì bố cục triển lãm của bảo tàng Nam Thành khá bình thường, bố cục triển lãm của bảo tàng ở Yến Đô có lẽ tinh tế hơn một chút.”

“Cô Lục đã từng đến rất nhiều bảo tàng sao?”

“Ừm, hồi đại học thường đi du lịch với bạn bè, mỗi lần đến nơi nào đó thì sẽ đến một bảo tàng.” Trên mặt Lục Nam Giai lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Chắc chắn là một kỷ niệm gì đó rất đẹp, Hà Du nghĩ vậy.

Hà Du mở điện thoại ra xem giờ. Đã hơn ba giờ, nếu bắt tàu điện ngầm về trường thì hơn bốn giờ là đến, thu dọn xong đi dạo một vòng trong khuôn viên trường là có thể đi ăn tối.

“Cô Lục, cô muốn đến trường em không?”

Lục Nam Giai dừng lại và xoa đầu Hà Du, bởi vì cô đang có tâm trạng tốt nên giọng nói cũng có chút cưng chiều: “Ở ngoài đừng gọi tôi là cô.”

“Thế gọi là gì? Chị sao?” Hà Du giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại. Thấy Lục Nam Giai nhướng mày không nói gì, Hà Du liền dùng giọng điệu làm nũng nói: “Chị — chúng ta đến trường học đi!”

Trái tim Lục Nam Giai bị tiếng “Chị” này làm cho ngứa ngáy. Cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Chúng ta đi thôi.”

Hà Du lờ mờ cảm thấy Lục Nam Giai hình như có chút khác lạ so với trước đây nhưng lại không giải thích được khác ở đâu, cô ngoan ngoãn đi theo.

Hơn một giờ sau, hai người bước vào khuôn viên trường đại học Nam Thành.

Hà Du giới thiệu từng địa điểm nổi tiếng của trường nhưng Lục Giai Nam dường như không hứng thú lắm.

“Bình thường em học ở đâu?” Lục Nam Giai bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Hả? Bình thường học ở khu ba khu bốn, với lại tòa nhà Vật lý.” Hà Du vừa nói vừa chỉ vào mấy tòa nhà ở phía xa và nói thêm câu: “Làm thí nghiệm ở tòa nhà Vật lý.”

Lục Nam Giai nghe được trong lời nói của cô có một chút oán giận thì cười vài tiếng, Hà Du xấu hổ gãi đầu.

Lục Nam Giai còn rất trẻ và vô cùng xinh đẹp nên đã các chàng trai xung quanh liếc nhìn cô ấy rất nhiều lần. Hà Du không vui nên ghé sát vào cô, khóe mắt vẫn cảm giác có một nam sinh đang nhìn về phía này nên khó chịu quay lại nhìn.

“Hà Du?” Ngụy Ký Thần cuối cùng cũng xác nhận mình không nhìn lầm. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người bên cạnh Hà Du thì cậu vô cùng kinh ngạc: “Cô Lục? Sao cô lại ở đây?”

Đột nhiên gặp được người quen nên Hà Du có chút bối rối, không biết phải trả lời như thế nào cho thích hợp.

Lục Nam Giai rất bình tĩnh trả lời: “Tôi đến Nam Thành du lịch, tiện thể đến nói chuyện với Hà Du.”

“Ra là vậy! Vậy em…không làm phiền hai người nữa.” Ánh mắt của Ngụy Ký Thần dừng lại trên người Hà Du. Cậu thấy cô không có biểu cảm gì đặc biệt khi gặp mình thì cảm thấy thất vọng.

Nhưng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cô: “Cái kia…Hà Du, chuyện lần trước, cậu đã suy nghĩ xong chưa?”

Bây giờ Hà Du mới nhớ đến chuyện đã bị mình vứt ra sau đầu.

Bất cứ lúc nào cô cũng thấy rất ngại khi được người khác thổ lộ, huống chi giờ còn ở trước mặt Lục Nam Giai.

Cô lúng túng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là không được đâu…Nhất định sẽ có người khác phù hợp với cậu hơn…” Cô cố gắng làm mơ hồ lời nói đi, không muốn để Lục Nam Giai hiểu được chuyện đang xảy ra.

Sau khi Ngụy Ký Thần nghe được câu trả lời của cô thì niềm vui khi gặp người mình thích bỗng nhiên mất đi, cả người lập tức mất hết năng lượng, cậu chán nản lẩm bẩm: “Vậy thì…thôi được rồi…Tạm biệt. Hai người đi chơi vui vẻ!” Sau đó nhanh chóng chạy đi.

Mặc dù không thể đáp lại tình cảm của Ngụy Ký Thần nhưng việc làm tổn thương trái tim người khác này vẫn khiến cho tâm trạng của Hà Du giảm đi rất nhiều.

“Em không thích cậu ấy à?” Lục Nam Giai vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, sau đó hỏi. Hạ Du giật mình lập tức phủ nhận.

“Thế sao giờ em lại không vui?” Sau khi Ngụy Ký Thần rời đi, phản ứng thất vọng của Hà Du khiến cho Lục Nam Giai không hài lòng nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Thích một người không nên thích thật sự rất đáng thương.” Hà Du ủ rũ nghĩ. Không phải chính cô cũng thích một người không nên thích đó sao?

Lục Nam Giai giơ tay vuốt lại phần tóc ở hai bên thái dương của cô và nhẹ nhàng nói: “Sau này cậu ấy sẽ tìm được người cậu ấy thích và người đó cũng thích cậu ấy. Em nên mừng cho cậu ấy mới phải.”

“Vâng…” Hà Du nghe lời này xong lại càng cảm thấy chua xót. Cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp được một người khác giống Lục Nam Giai.

Nhưng cô vẫn điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi cười nói: “Chúng ta ra bãi cỏ lớn sau khu ba đi, mọi người thường hay thả diều ở đó.”

“Được.”

Hai người đi dạo khuôn viên trường gần hai giờ. Hà Du đưa Lục Nam Giai đến nhà ăn được đánh giá tốt nhất để ăn tối, sau đó quay về ký túc xá thay quần áo. Vất vả lắm cô mới thoát khỏi sự truy hỏi của mấy người bạn cùng phòng.

Bảy giờ tối, đến đại sảnh của khách sạn, trong lòng cả hai đều căng thẳng, có cảm giác như đi thuê phòng để làm gì đó, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Tuy nhiên, lễ tân chỉ coi họ như hai người bạn thân thôi nên vẫn nhiệt tình đưa thẻ phòng mà không hề có bất kỳ ánh mắt dò xét nào.

Sau khi vào phòng, vừa nhìn thấy một chiếc giường lớn thì sắc mặt hai người đều thay đổi.

Lục Nam Giai lấy lại bình tĩnh trước rồi đi đến sô pha, đặt túi xách xuống rồi ngồi xuống: “Đi cả một ngày rồi nên chân cũng mỏi nhừ rồi. Em không mệt hay sao mà còn đứng ở đó?”

Hà Du nghe vậy thì vội vàng đi tới đặt túi xuống, đứng một lúc rồi lại cầm lên, giọng điệu có chút cứng ngắc nói: “Em đi tắm trước nhé?”

“Ừm, tôi nằm nghỉ một lát.” Lúc này Lục Nam Giai cũng không dám nhìn thẳng vào Hà Du. Cô lấy điện thoại ra tùy ý lướt.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại thì cô thở phào nhẹ nhõm.

Mình căng thẳng gì vậy chứ? Lục Nam Giai không nhịn được mà tự cười nhạo chính mình.

Hà Du ở trong phòng tắm cũng giống vậy. Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ngẩn người nhìn mình trong gương rồi mới lề mề đến chỗ vòi sen tắm.

Không thể tin được rằng tối nay cô đã thật sự ở chung với Lục Nam Giai…