Chương 17: TIỄN BIỆT

Vào ngày Hà Du khởi hành, sáu giờ sáng hơn, nhà họ Hà đã thức dậy bắt đầu bận rộn với cuộc sống.

Hà Du nửa tỉnh nửa mê, đứng cạnh với Hà Hoan đánh răng.

“Tại sao em phải dậy sớm?” Hà Hoan mơ mồ phàn nàn với đống bọt trên miệng.

“Bởi vì mẹ của chúng ta không muốn làm bữa sáng hai lần.”

Hai chị em đánh răng rửa mặt xong xuôi mới tỉnh táo hơn được một chút. Khi vừa bước đến nhà ăn, bốn bát hoành thánh nhỏ đã được đặt sẵn trên bàn.

Hạ Du ngồi xuống xong liền gọi với vào nhà bếp: “Mẹ, mẹ còn đang làm gì thế?”

“Chiên thêm một ít nữa.”

Hà Hoan thong thả húp một ngụm canh: “Ăn bữa sáng thịnh soạn này với em đi.” Hà Du trắng mắt nhìn cô.

Cha Hà lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, ngồi xuống và bắt đầu ủ rũ ăn. Một đĩa cơm chiên thơm ngon cũng được mang ra.

“Ăn nhiều một chút. Chuyến bay kéo dài hơn mười tiếng, đồ ăn ở sân bay cũng không tốt đâu.”

Mẹ vẫn còn xót con khi con phải đi xa, chiếc đĩa được đặt gần Hà Du hơn. Hà Du vội vội vàng vàng, gắp một miếng cơm chiên, cắn một miếng hoành thánh rồi kêu lên vì bị nước nóng làm bỏng.

Mặc dù vậy, cô ấy vẫn ăn bữa sáng này rất ngon miệng.

Cả gia đình bốn người lên xe xuất phát sau bữa cơm. Mẹ Hà ngồi ghế phó lái không ngừng dặn dò Hà Du bên ngoài ăn uống đầy đủ nhưng đừng ăn đồ ăn vặt v.v…, còn cha Hà nói mẹ cứ lo lắng quá.

Hà Du nói chuyện gϊếŧ thời gian với Hà Hoan: “Sao em lại đây tiễn chị?”

“Ý gì đây? Không muốn em tiễn chị đi à? Vậy em về nhé?” Hà Hoan nheo mắt nhìn Hà Du với vẻ không hài lòng.

“Chị còn tưởng em quay lại phòng đi ngủ tiếp… Em định đi thế nào? Bây giờ đang ở trên cao tốc...”

Hà Hoan ưỡn eo, nhàn nhạt nói: “Em có hẹn với người ta đi công viên giải trí rồi, gần sân bay.”

Đó là những gì cô nói.

Mẹ Hà quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ, tâm trạng còn chưa thả lỏng, cha Hà lại bắt đầu lẩm bẩm: “Cả ngày chỉ biết chơi đùa, cho nên không thể…”

Lời nói còn chưa nói hết đã bị Hà Hoan cắt ngang: “Một tháng trước, lúc mà ngày nào con cũng ngồi viết luận văn thì cha không nói, đến bây giờ lại nói con ngày nào cũng chơi?”

Cha Hà nghẹn họng không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: “Sau khi tốt nghiệp thì con làm gì? Học chuyên ngành nghệ thuật tự do thì có thể tìm được công việc gì? Học xong cũng vô dụng.”

Bầu không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng.

Ngay cả Hà Du, nghe xong những điều này cũng rất khó chịu, vừa định bác bỏ, Hà Hoan đã nổ súng trước: “Nếu vô dụng thì trường học dạy cái này để làm gì?”

Cha Hà hừ lạnh một tiếng: “Vậy nói nhảm có lợi ích gì? Sau này con có thể làm được cái gì?”

"Có rất nhiều sinh viên nghệ thuật tự do tốt nghiệp hàng năm trong nước, tất cả đều thất nghiệp ạ?” Hà Du lạnh lùng mở miệng.

Bầu không khí giảm xuống mức đóng băng, không ai muốn nói chuyện ngoại trừ mẹ Hà cố gắng bình tĩnh lại.

Đến sân bay, sau khi bị hai cô con gái phản bác không nói nên lời, cha Hà giục Hà Du nhanh chóng đi làm thủ tục, còn bản thân chuẩn bị về nhà.

Mẹ Hà không thèm để ý đến ông, để ông đi trước, nói lát nữa đi thành phố mua sắm xong cũng không về nhà, Hạ Hoan cũng có hẹn trước. Cha Hà ngây người một lát, khuôn mặt nhợt nhạt, sau đó ông đi về trong bực dọc.

Mẹ Hà vuốt ve chiếc áo nhàu nhủ của Hà Du, giọng điệu yêu thương: “Các con đừng bận tâm về cha các con, cha của các con xưa nay là vậy đấy.”

“Dạ.” Ở trước mặt mẹ, Hà Du đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

“Ở nước ngoài không được học những thói xấu, biết chưa? Đừng đυ.ng vào những thứ không nên đυ.ng.” Mẹ Hà lảm nhảm khuyên nhủ.

Hà Hoan không nhịn được cười nói: “Mẹ, Hà Du rất ngoan, mỗi lần con về Liên Thành chơi mạt chược chị ấy đều cho rằng con đang đánh bạc. Sao có thể đυ.ng vào thứ không nên đυ.ng chứ?”

“Này, sao giống nhau được?” Mẹ Hà trách móc.

Hà Du cũng cười, nói: “Con biết rồi, con không ngốc đâu.”

Mẹ Hà dẫn con gái đi và nói rất nhiều chuyện, cuối cùng hai chị em nghe cũng phát chán.

“Mẹ, đến giờ con phải đi làm thủ tục rồi.”

“Đi đi, mẹ với Hoan Hoan đi đây, đến nơi nhớ nói cho mẹ một tiếng đó.” Mẹ Hà thở dài, ngay cả khi bà còn lo lắng, đến lúc buông tay vẫn phải buông.

Sau khi ba người nói lời từ biệt, Hà Hoan rời đi với mẹ cô.

Hà Du đang xếp hàng làm thủ tục, thỉnh thoảng nhìn ra cửa nhưng không thấy Lục Nam Giai, cô hơi thất vọng và nghĩ rằng có lẽ cô ấy chỉ hỏi thôi.

Điện thoại di động chỉ có tin nhắn của nhóm ký túc xá, Giang Ngưng, Vu Giai Nghiên. Máy bay khởi hành từ Hải Thành lúc tám giờ sáng, bây giờ các cô vẫn đang ngồi trong sảnh chờ.

“Chúng ta sắp lên máy bay rồi, Hà Du cậu đã qua kiểm tra an ninh chưa?”

“Vẫn chưa, check-in nữa, của mình là mười giờ cơ.”

Mọi người trò chuyện trong lú chờ xếp hàng. Khoảng hai mươi phút sau, Hà Du lấy thẻ lên máy bay. Cuối cùng cô cũng được kiểm tra hành lý. Cô đứng ở sảnh sân bay, băn khoăn không biết bây giờ có nên đi qua cổng an ninh hay không.

“Hà Du.”

Giọng nói cô đang mong ngóng bỗng nhiên vang lên. Hà Du còn tưởng rằng đó là ảo giác của chính mình, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Nam Giai đang bước nhanh tới mới chắc đó là sự thật.

Hà Du cũng lon ton chạy tới, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trên mặt không giấu được nụ cười

“Chào buổi sáng.” Đã gặp được người mà mình muốn gặp, nhưng Hà Du lại không biết nên nói cái gì.

Lục Nam Giai cười nhạt, phát hiện Hà Du chỉ có một mình, bên cạnh không có vali, nhẹ giọng hỏi: “Phải đi ngay bây giờ chưa?”

Hà Du lắc đầu: “Phải đợi một lát nữa…”

Lục Nam Giai không nói gì, nhìn Hà Du giản dị trong chiếc áo phông ngắn tay và quần jeans. Cô thầm nghĩ rằng đến lúc cô trở về sẽ là một bộ trang phục cho mùa đông.

Ban đầu, Hà Du vẫn đang suy nghĩ về những sự kiện trong vài ngày qua, nhưng bây giờ cô chỉ muốn yên lặng nhìn Lục Nam Giai thêm vài lần nữa.

“Đến nơi phải nói cho tôi một tiếng, được chứ?” Lục Nam Giai nói với một tiếng thở dài nhẹ.

“Được.”

Không có sự tiếp xúc thân thể, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng tình cảm vô vàn.

Trong đại sảnh sân bay càng ngày càng nhiều người ra vào, bận rộn xuất hành ,bận rộn tiễn biệt nhau, không ai chú ý tới bọn họ.

“Vậy… em đi nhé?” Điện thoại trong túi cô rung lên một hồi, chắc là máy bay của nhóm Vu Giai Nghiên đã cất cánh rồi.

Tám giờ rồi.

“Ừm, tôi đi cùng em.”

Hai người chậm rãi đi đến cổng ra, nơi có rất nhiều học sinh trông rất gương mẫu, tạm biệt người thân và bạn bè. Ở một số góc nhỏ, vẫn còn vài cặp đôi đang ôm nhau thật chặt.

Hà Du đột nhiên cũng muốn ôm Lục Nam Giai.

Vốn dĩ đã đi đến cửa, nhưng khi cô đột nhiên quay lại, cách đó vài bước, Lục Nam Giai đang mỉm cười nhìn cô.

Không thể ngăn được nhịp tim của mình, Hà Du không chút do dự quay người chạy về phía Lục Nam Giai, những người phía sau cũng nghi hoặc nhìn cô.

Khi cô đến trước mặt Lục Nam Giai, đối phương cũng ngầm mở rộng vòng tay, hai người ôm chặt lấy nhau như không thể tách rời.

Hà Du vùi mặt vào tóc Lục Nam Giai, tham lam hít một hơi thật sâu rồi miễn cưỡng rời khỏi cái ôm này.

“Em đi đây.”

“Ừm, chúc em thượng lộ bình an.”

Sau khi nhìn nhau thật lâu, Hà Du dứt khoát quay đi. Chỉ trong một khoảnh khắc, bóng dáng đã khuất hẳn ở góc cửa ra vào.

Lục Nam Giai rũ mắt nhìn lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể mấy giây trước trên người Hà Du vẫn còn lưu lại, khóe miệng cô vô tình nhếch lên. Cô nhìn kỹ hơn nơi Hà Du biến mất, sau đó quay người rời đi.

Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh và đến phòng chờ máy bay, không gian rộng rãi hơn rất nhiều, Hà Du được dịp thở phào lấy điện thoại di động ra.

Vu Giai Nghiên và Giang Ngưng báo họ đã "cất cánh" từ nửa giờ trước và không có động thái nào. Trong khi đó, có lẽ Triệu Thư Tú chưa thức giấc nên vẫn chưa nói một lời nào.

Hà Du đến gần cửa lên máy bay của mình, tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, nhìn những chiếc máy bay trên đường băng qua tấm kính. Sau khi nhìn một hồi, cô đứng dậy đi tới, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, ngẩn ngơ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Khi có một chiếc máy bay hạ cánh từ xa, cô ghen tị vì có những người ở thành phố này sẽ được đoàn tụ. Khi có máy bay cất cánh, cô lại cảm thấy buồn vì mình sẽ sớm rời xa thành phố.

Việc lên máy bay quốc tế bắt đầu từ rất sớm, tiếp viên hàng không nhanh chóng phát thông báo để mọi người chuẩn bị lên máy bay.

Hà Du vẫn đứng bên khung cửa sổ kiểu Pháp, nhìn nhân viên mặt đất bên ngoài chuẩn bị chất hành lý ký gửi. Trong lòng cô có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bao gồm sự mong đợi của những người trẻ tuổi khi họ đi xa, sự hoang mang về tương lai không chắc chắn, và sự xa cách với những người quan trọng.

"Đã lên máy bay." Hà Du nói trong nhóm gia đình, mẹ Hà dặn dò khi đến nơi thì nói với bà một câu, Hà Du cũng đồng ý không chút do dự.

Lúc này, Triệu Thư Tú rốt cuộc cũng tỉnh, gửi một chuỗi biểu cảm trong nhóm với những lời lẽ chia tay đầy nước mắt. Hà Du bật cười, nói rằng mình cũng sắp cất cánh. Triệu Thư Tú lại đăng một chuỗi biểu cảm khác với những giọt nước mắt tiễn biệt.

Đang băn khoăn không biết có nên nói với Lục Nam Giai hay không thì Lục Nam Giai lại nhắn tin: “Sắp cất cánh chưa?”

Hà Du vội vàng trả lời: "Vừa lên đường băng xếp hàng."

Những giây phút im ắng của hộp thoại, lòng Hà Du dâng lên nỗi khắc khoải khó hiểu vì chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ mất liên lạc hơn chục tiếng đồng hồ.

"Chờ em trở về."

Khoảnh khắc nhìn thấy những dòng chữ này, dường như cả thế giới đều im lặng, và những lời nói dịu dàng của Lục Nam Giai cứ văng vẳng bên tai Hà Du.

"Ừm."

Máy bay chuẩn bị cất cánh, Hà Du tắt máy.

Qua khung cửa sổ nhỏ, mảnh đất đã nuôi nấng cô, chứa đựng bao kỷ niệm mười năm qua cứ xa dần. Nói Hà Du không buồn là nói dối.

Có lẽ mình không thích hợp cho những chuyến đi dài, cô đã nghĩ như vậy.