Chương 110

Edit: Ngân Nhi

Trịnh Bồi Bồi sửng sốt

một

lúc mới phản ứng lại được,



phì cười: “Thôi

đi, đồ ngốc nhà cậu mới là tai họa đấy.”

“Hai cậu

nói

chuyện gì thế? Muộn rồi mà còn chưa về phòng nghỉ ngơi

đi.”

Tô Hàn

đi

tới ngồi xuống ghế bên còn lại Trịnh Bồi Bồi.

Trịnh Bồi Bồi thu hồi ánh mắt, cười nhạt: “không

ngủ được…”

Hai người sau khi chia tay

đã

nói

là làm bạn, mà ba năm nay quả

thật

là họ cũng giữ mối quan hệ này, nhưng cảm giác vẫn

không

thể được như lúc ban đầu.

Từ người

yêu

trở thành bạn,

nói

thì

dễ lắm, phải làm

thì

mới biết là việc này mang tính thách thức cỡ nào.

Trịnh Bồi Bồi may mắn ở chỗ, ba năm nay,



đã

có thể dùng

một

thái độ bình tĩnh khi đối diện với Tô Hàn rồi.

Lục Gia Diệp lắc ly rượu

trên

tay, hào hứng

nói: “nói

chuyện cuộc đời,

nói

chuyện lý tưởng,

nói

chuyện tương lai.”

Tô Hàn cũng cầm ly rượu, tự rót cho mình, cười

nói: “Tôi cũng

không

ngủ được, xin phép được gia nhập vào tổ tâm

sự

nhé.”

anh

giơ tay lên, Trịnh Bồi Bồi và Lục Gia Diệp rất nể tình mà chạm ly với

anh.

Ba người cùng ngửa cổ uống hết

một

ly rượu, Trịnh Bồi Bồi

nói: “Bây giờ hẳn là nên kéo cả quả lê

nhỏ

đến đây mới đúng, nhóm mình có tám người, mà hai cặp thành đôi rồi, còn lại bốn kẻ độc thân đây, tụ tập cùng nhau hát

một

khúc ca độc thân

thì

vui phải biết.”

Lục Gia Diệp cười

nói: “Được đấy, rất hợp với tình hình.”

nói

xong liền cầm điện thoại lên, dường như là muốn gọi cho Hướng Lê.

Trịnh Bồi Bồi vội

nói: “Cậu gọi

thật

đấy à? Khuya rồi đừng làm ảnh hưởng đến việc ngủ sớm dưỡng nhan của quả lê

nhỏ, người ta có thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ, nào có giống bọn mình ngày đêm đảo lộn, lãng phí sinh mạng chứ.”

Lục Gia Diệp: “Bốn chữ sau phải gạch

đi, thay bằng ngày đêm đảo lộn, hưởng thụ hồng trần mới đúng.”

Tô Hàn ngồi

một

bên nhìn hai người họ

nói

chuyện trêu đùa lẫn nhau,

không

nói

câu gì, tất nhiên cũng là vì tính

anh

không

thích

nói

nhiều như Lục Gia Diệp, cũng

không

biết ăn

nói.

Trịnh Bồi Bồi uống nốt rượu trong ly,



đặt ly rượu xuống,

nói: “Đầu tôi choáng rồi, tôi về phòng nghỉ trước đây, hai cậu cứ tự nhiên nhé.”

Sau khi Trịnh Bồi Bồi

đi, còn lại Lục Gia Diệp và Tô Hàn mặt đối mặt, bỗng nhiên nhìn nhau rồi bật cười.

Hai người chạm ly với nhau

một

cái.

Tô Hàn hỏi: “Cậu muốn theo đuổi Bồi Bồi đúng

không?”

Lục Gia Diệp

không

trả lời, chỉ híp mắt nhìn cậu bạn: “Chi bằng tôi hỏi ngược lại cậu nhé, có phải cậu

đang

muốn quay lại với Bồi Bồi

không?”

Tô Hàn trầm tư mấy giây rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có vẻ tự tin nhỉ?” Lục Gia Diệp cười

nói.

“Lý do bọn tôi chia tay là vì nghề nghiệp của tôi, mấy năm nay tôi

đã

dần lui về phía sau sân khấu rồi,

không

bao lâu nữa là có thể rút lui hoàn toàn.” Tô Hàn hít sâu

một

hơi, “Đến lúc đó tôi và Bồi Bồi

sẽ

không

còn bất kỳ chướng ngại nào nữa.”

Lục Gia Diệp cười: “Có tự tin là tốt, nhưng mà tôi còn chưa đồng ý đâu.”

“Cậu

không

đồng ý?” Tô Hàn dường như bị lời

nói

vô căn cứ này chọc cười, “Vì sao cậu lại

không

đồng ý?”

Nếu

nói

một

cách

không

khách khí

thì

sẽ

là cậu có tư cách gì mà

không

đồng ý?

“Cậu

đã

làm tổn thương



ấy

một

lần rồi, còn muốn có lần thứ hai nữa à?” Lục Gia Diệp thu lại nụ cười, mắt nhìn thẳng vào Tô Hàn, sắc mặt nghiêm nghị mang theo

sự

áp bức nặng nề.

Từ trước đến giờ

anh

vốn là người thoải mái vô tư thích cợt nhả, nhưng

một

khi

đã

nghiêm túc

thì

khí thế cực kỳ ép người, khó mà cản lại được.

Tô Hàn cũng

không

ngờ được là Lục Gia Diệp lại thay đổi thái độ như vậy.

Năm đó, khi

anh

mới vừa chia tay Trịnh Bồi Bồi, Lục Gia Diệp

đã

tới tìm

anh…

Thời gian quay ngược lại ba năm về trước…

Sau hôm tụ tập sinh nhật hai người bạn thân, Tô Hàn vội vã rời

đi.

Cả bọn ở lại chơi

một

ngày rồi ai về nhà nấy, Lục Gia Diệp hỏi Trịnh Bồi Bồi có muốn cùng

anh

về thành phố C

không,



nói

muốn ở lại chơi thêm mấy ngày nữa.

Lục Gia Diệp đành lái xe quay về

một

mình, nhưng

đi

chưa được bao lâu

thì

phát

hiện

trên

xe có đồ của Trịnh Bồi Bồi, nên

anh

lại quay đầu xe trở về tìm

cô.

Đến khách sạn,

anh

thấy



đang

ngồi

một

mình ở đài phun nước, bả vai run lên, nước mắt

không

ngừng rơi.

anh

không

dám đến gần, chỉ đứng nhìn



từ phía xa…



anh

biết,





một



gái

luôn cố tỏ ra mạnh mẽ lại kiêu ngạo,

sẽ

không

muốn để

anh

nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này đâu.

Lục Gia Diệp cứ thế đứng đằng xa nhìn

cô, cho đến tận mấy tiếng sau



mới đứng dậy

đi

vào trong hành lang.



khóc ba tiếng đồng hồ, hai mắt sưng to như quả hạch đào vậy…

Vậy mà

anh

không

thể giúp gì được, chỉ biết yên lặng đứng

một

chỗ.

Trong lòng

anh

chất đầy lửa giận,

anh

tìm được Tô Hàn,

không

thèm để ý trong văn phòng của Tô Hàn còn có những người khác mà xông vào cho cậu ta

một

đấm luôn.

Tô Hàn ngỡ ngàng vài giây, dường như hiểu ra được điều gì nên

nói: “Đổi chỗ khác được

không?”

Hai người

đi

vào

một

phòng họp rộng rãi.

Tô Hàn lạnh nhạt

nói: “Chuyện giữa tôi và Bồi Bồi

không

cần cậu nhúng tay vào.”

Lục Gia Diệp nắm lấy cổ áo Tô Hàn, gầm lên: “Dm bố mày muốn nhúng tay vào lắm chắc! Bố mày cút sang Mỹ bốn năm trời,

một

cuộc điện thoại cũng

không

dám gọi để cho hai người ở trong nước ân ân ái ái đấy! Thế mà sao? A Tuyển và má lúm

nhỏ

đã

kết hôn rồi, còn mày

thì

đang

làm cái gì? Dm mày cướp được người ta về tay rồi lại vứt bỏ thế đấy à?!!”

Tô Hàn: “Cậu

không

hiểu, tôi

không

trách cậu! Đừng ở đây khua tay múa chân nữa,

sự

kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi!”

Lục Gia Diệp cười ha hả: “thật

ngại quá,

sự

kiên nhẫn của tao cũng có giới hạn thôi! Tao thích



ấy, cho nên mới tôn trọng quyết định của



ấy! Chỉ cần



ấy hạnh phúc là được! Thế mà mày coi



ấy là cái đéo gì thế? Mày mà đối xử tốt với Bồi Bồi như A Tuyển đối với má lúm

thì

tao còn cần quan tâm làm cái đếch gì!”

“Cậu tưởng tôi

không

muốn thế à? Nhưng hoàn cảnh mỗi người là khác nhau! Có những chuyện tôi cực kỳ bất đắc dĩ!” Tô Hàn quát khẽ, “Người muốn chia tay là



ấy chứ

không

phải tôi! Tôi

không

hề muốn chia tay!”

“không

muốn chia tay chứ gì? Được, vậy bây giờ mày hãy công khai

nói

Bồi Bồi là bạn

gái

mày

đi.” Lục Gia Diệp nhìn Tô Hàn, “Chỉ cần mày công khai, tao

sẽ

lập tức nhận lỗi,

không

bao giờ chửi mày thêm

một

lần nào nữa! Mày và Bồi Bồi có mâu thuẫn gì cũng là việc riêng của hai người thôi!”

Tô Hàn hít sâu

một

hơi, quay người

đi, giơ tay ôm trán,

một

lúc lâu sau mới trầm giọng

nói: “Cậu đừng ép tôi,

trên

lưng tôi còn

đang

gánh mấy bản hợp đồng của mấy người,

không

thể công khai chuyện tình cảm được, làm vậy là vi phạm điều lệ.”

“DCM mày!! Tiền đồ thứ nhất, tình cảm thứ hai! Trong lòng mày

đã

tính toán



ràng như thế rồi, còn dám lấy tư cách gì để

nói

yêu



ấy!”

“không

phải ai cũng có thể sống

một

cách tùy hứng như thế được!” Tô Hàn bị ép quá, giận dữ

nói, “Lục Gia Diệp, mày đừng có nhảy dựng lên ở đây nữa! Có làm gì

thì

người mà Bồi Bồi

yêu

cũng

không

phải là mày đâu! Mày quan tâm làm cái rắm gì!”

“À…” Lục Gia Diệp cũng tức lắm rồi, “Vậy để tao

nói

cho mày nghe,



gái

mà bố mày thích bị người ta lạnh nhạt bỏ mặc

thì

chính là chuyện của tao rồi! Chuyện này chẳng có liên quan

một

cắc

một

đồng gì đến việc



ấy có thích tao hay

không!” Lục Gia Diệp lại đấm Tô Hàn

một

cái nữa, “Ai bắt nạt



ấy

thì

tao

sẽ

đánh người đó!”

Trong lòng Tô Hàn cũng đè nén lửa giận nên lập tức đánh trả.

Hai người đàn ông dùng

một

cách thức đơn giản nhất để giải tỏa

sự

tức giận và áp lực trong lòng.

Hồi lâu sau, hai người đều sưng hết mặt mũi ngồi xuống ghế salon…

Lục Gia Diệp cười: “Ông đây đánh nhau nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ra tay với người của mình…”

Tô Hàn cũng cười: “Cậu làm mặt tôi bị thương thế này,

một

tuần tới tôi

không

quay phim được rồi, phải bồi thường

đi…”

Lục Gia Diệp: “Bồi thường cái chó gì!”

Tô Hàn lục bao thuốc trong túi, rút ra

một

điếu đưa cho Lục Gia Diệp, còn mình cũng tự châm

một

điếu.

Lục Gia Diệp liếc: “Idol mà hút thuốc?

không

sợ mất hình tượng à?”

Tô Hàn cười khổ: “Áp lực quá lớn, rượu

không

dám uống, sợ làm ra chuyện gì

không

tốt, chỉ đành lén hút điếu thuốc để bình tĩnh lại thôi.”

Tô Hàn phả ra

một

vòng khói,

nói: “Tôi và Bồi Bồi chia tay nhau rồi, mọi thứ lại trở về như cũ…

nói

thật

đi, chắc cậu vui lắm nhỉ…”

Lục Gia Diệp buồn bực hút thuốc, mắt nhìn làn khói mờ ảo, vẻ mặt u buồn trầm lặng

không

phù hợp với tính cách chút nào.

“Đàng hoàng mà

nói

thì

dù tôi có vui sướиɠ

đi

chăng nữa mà nhìn thấy



ấy khóc tôi vẫn đau lòng lắm, tôi thà nhìn



ấy hạnh phúc cười trong lòng cậu còn hơn là thấy



ấy trốn ở

một

góc mà khóc.”

Tô Hàn lặng yên

không

nói.

“Nếu cậu có quyết định dứt khoát

thì

hãy

nói

chuyện với



ấy, tôi vẫn

sẽ

chúc phúc cho hai người. Còn nếu cậu

không

làm được

thì

tôi hi vọng cậu đừng đến quấy rầy



ấy nữa, cho



ấy mau chóng vượt qua được nỗi buồn.”

“Vậy còn cậu? Cậu

sẽ

theo đuổi



ấy à?” Tô Hàn hỏi.

Lục Gia Diệp khẽ cười: “Thừa nước đυ.c thả câu

không

phải là phong cách của tôi.”

anh

rất hiểu Bồi Bồi, bây giờ mà theo đuổi

thì



ấy

sẽ

chỉ càng thấy phiền hơn thôi, cứ để



ấy được tự do tự tại trở về làm chính mình, cho



ấy có

không

gian để thở, đó mới là cách tốt nhất đối với



ấy bây giờ.

Phải tầm nửa tháng sau Lục Gia Diệp mới liên lạc với Trịnh Bồi Bồi.

Lúc đó Trịnh Bồi Bồi

đang

đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng tập gym, sau khi vượt qua nỗi buồn,



phải khôi phục lại

sự

năng động nhiệt huyết, như thế mới xứng đáng là phụ nữ thời đại mới chứ!

Hai người gặp nhau cùng

đi

ăn bữa cơm.

Lục Gia Diệp hỏi

cô: “Cậu định thế nào?”

Trịnh Bồi Bồi

nói: “đang

đi

phỏng vấn cho mấy công ty giải trí, tôi tính

sẽ

làm người đại diện.”

“Quá được!” Lục Gia Diệp giơ ngón cái lên, “Cậu muốn đào tạo ra mấy lưu lượng để đấu với bạn trai cũ đúng

không?”

“Ha ha đúng vậy đó,

một

đại minh tinh

không

đủ đâu, tôi muốn đào tạo nên

một

nhóm đại minh tinh luôn cơ…” Trịnh Bồi Bồi vui vẻ

nói, nhưng ngay sau đó lại xua tay, “nói

đùa thôi, từ ngày Tô Hàn vào showbiz kiếm cơm, tôi vẫn luôn theo dõi chuyện showbiz, cảm thấy mình cũng am hiểu khá nhiều. Hơn nữa trong nhà tôi có ông chú làm trong giới này nên coi như có chút quan hệ, suy

đi

tính lại tôi thấy chẳng có việc gì kiếm tiền nhanh hơn việc này cả,

một

hợp đồng thôi cũng có giá mấy ngàn vạn rồi, tiền hoa hồng cũng cao nữa.”

“Liệu người nhà cậu có đồng ý

không?” Lục Gia Diệp hỏi.

“Người nhà tôi có đồng ý hay

không

không

quan trọng, quan trọng là tôi muốn làm cái gì.” Trịnh Bồi Bồi nhún vai, “So với việc ở nhà làm con cá dính nước mặn ăn linh tinh chờ chết

thì

người nhà tôi chắc chắn là muốn tôi

đi

làm việc gì đó hơn.”

Lục Gia Diệp giơ ngón cái lên: “Dường như tôi

đã

nhìn thấy

một

lão đại có thể khuấy đảo làng giải trí nước nhà trong tương lai rồi đấy, giàu có rồi

thì

đừng quên tôi nhá.”

“Nhi tử nhà địa chủ, ta đây tương lai là lão đại, nhỡ có ngày ở

trên

giang hồ

không

có chỗ dung thân, cầu được bao cơm, được

không?”

“không

thành vấn đề, bao cơm cả đời luôn!” Lục Gia Diệp hào sảng

nói, “Đập tay thề nào!”

Trịnh Bồi Bồi đưa tay ra đập tay với

anh, cười hì hì, “Làm bạn với người có tiền tốt

thật! Tha hồ mà dựa vào!”

một

tuần sau, Lục Gia Diệp lại liên lạc với Trịnh Bồi Bồi, hỏi thăm



đã

xin được việc chưa.

Trịnh Bồi Bồi

nói: “Có

một

công ty

đang

muốn ký hợp đồng, điều kiện hơi hà khắc, tôi vẫn

đang

bàn bạc.”

Lục Gia Diệp: “Hay là hai chúng ta hợp tác làm chung với nhau

đi! Bị tôi bóc lột vẫn tốt hơn là bị mấy nhà tư bản khác bóc lột mà đúng

không? Cam đoan là tôi vẫn

sẽ

nuôi cơm và cho cậu nhờ vả thoải mái!”

Trịnh Bồi Bồi: “Tôi với cậu á? Làm cái gì cơ?”

Lục Gia Diệp: “Tôi định

sẽ

thu mua

một

công ty giải trí mới, cậu đến làm cùng tôi chứ còn gì nữa.”

Trịnh Bồi Bồi: “…Cậu lắm tiền thế cơ à?”

“Bố tôi cho tôi

một

tỷ để làm ăn, tôi thấy chỉ có showbiz là kiếm tiền nhanh nhất thôi!”

“…” OK, con trai nhà địa chủ quả nhiên

không

tầm thường, vừa ra tay là mua mua mua,

nói

mua công ty mà nghe như mua túi xách vậy.

“Thế này

đi, bọn mình gặp nhau rồi

nói

chuyện cụ thể nhé, mai cậu có rảnh

không, tôi tới tìm cậu.”

“…Tôi rảnh, vậy mai gặp nhé.”

Hôm sau, Trịnh Bồi Bồi gặp Lục Gia Diệp.

Hai người hẹn nhau ở

một

quán trà, Lục Gia Diệp nhìn Trịnh Bồi Bồi từ

trên

xuống dưới mấy lần, làm



phát bực luôn.

“không

nhận ra tôi à mà cứ nhìn mãi thế?”

Lục Gia Diệp cười: “Kẻ sỹ ba ngày

không

gặp có khác, càng ngày càng đẹp, đáng để tôi nhìn ngắm vài lần.”

“Thiếu gia này.”

nói

xong Trịnh Bồi Bồi cũng thấy ngượng, sau lại tỏ vẻ vô cảm

nói, “Hôm nay tôi còn

không

trang điểm đâu.”

Dạo này vì chăm tập thể dục, ăn ngon ngủ kỹ nên khí sắc của Trịnh Bồi Bồi

đã

tốt lên nhiều, tâm trạng cũng thay đổi theo hướng tích cực. Tuy hôm nay có hẹn gặp Lục Gia Diệp nhưng



ăn mặc khá tùy tiện, để nguyên mặt mộc mà đến, nhưng trong mắt Lục Gia Diệp

thì



vẫn rất đẹp, cực kỳ đẹp.

anh

tỏ ra kinh ngạc

nói: “Trời ạ, tiểu tiên nữ phương nào đây?

không

trang điểm mà vẫn xinh đẹp vậy cơ á? Thế chẳng phải trang điểm vào

sẽ

đẹp nghiêng nước nghiêng thành, long trời lở đất, cát bay đá chạy, nhật nguyệt vô quang ư?”

Trịnh Bồi Bồi: “…Tôi xin cậu đấy, nghiêm túc làm

một

người mù chữ

đi

có được

không?”