Chương 112

Edit: Ngân Nhi

Trong quán bar ngoài trời.

Lục Gia Diệp và Tô Hàn ngồi đối diện nhau uống rượu.

không

có Trịnh Bồi Bồi ở đây, hai người họ càng có thể

nói

chuyện thẳng thắn với nhau hơn.

“Cậu

đã

làm tổn thương



ấy

một

lần rồi, còn muốn có lần thứ hai nữa à?”

Đối mặt với lời chất vấn của Lục Gia Diệp, trong mắt Tô Hàn thoáng

hiện

lên

sự

tự trách.

Nhưng vẻ mặt

anh

vẫn bình tĩnh đáp: “Khi đó là tôi sai, mấy năm nay tôi

đã

tự xem lại mình, điều chỉnh lại cuộc sống. Những tổn thương mà tôi

đã

mang đến cho



ấy, chính tôi

sẽ

là người chữa lành.”

Lục Gia Diệp đột nhiên bật cười rất vui vẻ.

Tô Hàn chỉ yên lặng ngồi

một

bên.

Sau khi cười đủ rồi, Lục Gia Diệp mới

nói: “Có phải cậu làm ngôi sao lâu quá rồi nên hơi bị kiêu ngạo quá

không? Cậu tưởng rằng người phụ nữ nào cũng

sẽ

là fan của cậu cho đến lúc chết à? Nếu

không

được cậu chữa thương

thì

bọn họ

sẽ

phải sống trong đau đớn suốt đời sao?”

“…” Tô Hàn tuy bị giễu cợt nhưng nét mặt vẫn

không

tỏ vẻ gì, bình thản

nói: “Có lẽ



ấy

đã

không

còn cần tôi nữa, nhưng tôi vẫn thích



ấy, muốn được theo đuổi



ấy

một

lần nữa.”

“Thế à.” Lục Gia Diệp vẫn tỏ vẻ rất cợt nhả.

Tô Hàn hỏi: “Còn cậu? Cậu cũng muốn theo đuổi



ấy đúng

không?”

Lục Gia Diệp cười: “Cậu có ý chí như vậy

thì

tốt,

không

sao, cứ từ từ mà triển, dù sao



ấy vẫn

đang

độc thân mà. Tôi hơi mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây.”

nói

xong

anh

để ly rượu xuống rồi thong thả rời

đi.

Tô Hàn vẫn ngồi nguyên tại chỗ uống rượu, cảm xúc phức tạp

không

nói

nên lời.

Thái độ chế giễu của Lục Gia Diệp khiến cho

anh

không

khỏi hoài nghi chính mình, liệu

một

khi

đã

đánh mất rồi

thì

còn có thể lấy lại được hay

không?

Hôm sau, hôn lễ của Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức được cử hành trong

một

nhà thờ bên bờ biển.

Hướng Lê, Trương Hân Dịch, Trịnh Bồi Bồi và mấy



bạn thân thời đại học của Cố Tư Ức đều ở trong nhóm phù dâu của

cô.

Nhóm phù rể của Hạ Chi Tuyển

thì

có Chu Kiêu, Tô Hàn, Lục Gia Diệp và mấy người bạn cùng làm việc chung trong công ty.

Có người chụp ảnh đoàn phù dâu phù rể rồi đăng lên Weibo, ngay lập tức

đã

trở thành chủ đề được mọi người quan tâm, nhất là đoàn phù rể, quá khủng luôn!

Có đại minh tinh Tô Hàn này, còn cả ông chồng quốc dân Lục Gia Diệp nữa, mấy người còn lại tuy

không

biết tên nhưng nhìn ai cũng rất đẹp trai.

Mọi người hưng phấn vô cùng, đây là đoàn phù rể của nhân vật nào vậy?

Tiếp theo, ảnh của



dâu chú rể được đăng lên, mọi người bấy giờ mới biết,

thì

ra



dâu chính là



MC xinh đẹp khiêm tốn Cố Tư Ức.

Mà khoan

đã…

Chồng của



ấy

không

phải là

một

ông chú đầu hói bụng bự sao? Sao ai bảo là chồng



ấy

không

được đẹp nên mới

không

công khai cơ mà? Rồi

thì

là làm nghiên cứu khoa học

thì

chắc chắn tóc

sẽ

rụng nhiều? Lại còn chị Tư Ức chọn chồng chỉ quan trọng năng lực chứ

không

nhìn ngoại hình?

Hóa ra mấy tin đồn toàn là bốc phét hết!!!

Đám cưới này

thật

sự

khiến cho quần chúng ăn dưa mê mẩn.

trên

Weibo của Cố Tư Ức

hiện

giờ

đã

bị những lời chúc mừng của các bạn

trên

mạng đánh chiếm rồi.

Tại nơi diễn ra hôn lễ, Hạ Chi Tuyển nâng khăn voan trùm đầu



dâu lên, trao cho



dâu

một

nụ hôn ngọt ngào, khắp nơi truyền đến tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

Trịnh Bồi Bồi nhìn hai người, bỗng nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi thời trung học, hốc mắt bắt đầu rưng rưng.

Lục Gia Diệp đứng bên cạnh đưa giấy ăn cho

cô: “Có phải là cậu kết hôn đâu mà khóc lóc xấu hổ thế?”

Trịnh Bồi Bồi nhận lấy giấy ăn lau nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, nghẹn ngào

nói: “Có bao nhiêu mối tình có thể

đi

qua được mười năm mà cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu chứ? Tư Ức

thật

hạnh phúc…thật

sự

đấy…Tôi thấy vui thay cho cậu ấy thôi…”

Bản thân

không

thể có được rồi, nhưng nhìn bạn thân được như vậy



cũng thấy rất vui.

“Có nhiều lắm đấy…” Lục Gia Diệp nhìn



dâu chú rể, bình thản

nói, “Có thể người đó luôn ở ngay bên cạnh cậu, chẳng qua là cậu

không

biết thôi.”

Mười năm? Từ ngày

anh

nhận ra mình thích

cô, đem



đặt trong trái tim mình, chắc cũng được mười năm rồi đúng

không?

Cuộc đời được mấy lần mười năm đây? Từ mười sáu cho đến hai mươi sáu tuổi, chỉ riêng

một

mối tình

đã

chiếm giữ cả mười năm rồi.

Có lẽ sau này

anh

vẫn

sẽ

không

thể có được

cô, nhưng chắc chắn

một

điều là, ngoài



ra,

sẽ

không



một

người phụ nữ nào khác có thể khiến cho

anh

nhung nhớ khôn nguôi,

yêu

thương vô điều kiện trong suốt mười năm nữa.

“Thôi, trong thời khắc này

không

nên

nói

quá nhiều mấy lời đó.” Trịnh Bồi Bồi cười khổ, “Nếu ai cũng khổ sở giống như tôi

thì

tôi

sẽ

không

cảm thấy thoải mái trong lòng đâu.”

Lục Gia Diệp cười

nói: “Nếu bây giờ tình đầu của cậu theo đuổi cậu

một

lần nữa

thì

coi như cậu cũng được viên mãn rồi còn gì.”

“Viên mãn cái cọng lông ý!” Trịnh Bồi Bồi chửi, “Ngựa tốt

không

quay đầu ăn cỏ cũ,

đã

nghe câu đấy chưa? Lão nương đây vừa đẹp vừa có tiền, sao lại phải treo cổ

trên

cùng

một

thân cây chứ?”

Lục Gia Diệp vỗ tay: “Chị Bồi Bồi

thật

ngầu! Chị Bồi Bồi giỏi nhất!”

Tô Hàn đứng cách bọn họ mấy người, có thể trông thấy họ

đang

nói

chuyện, chỉ là

không

nghe được họ

nói

gì.

Lúc nhìn thấy Trịnh Bồi Bồi làm bộ hờn giận,

không

hiểu tại sao trong lòng

anh

lại có

một

thứ cảm xúc rất khó tả.

Từ hồi học trung học,



ấy vẫn luôn thoải mái cười đùa cãi nhau với Lục Gia Diệp, dường như đối với cậu ấy Bồi Bồi luôn luôn cởi mở như vậy.

Hôn lễ kết thúc, Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển ở lại hưởng tuần trăng mật.

Đây là thế giới riêng của đôi vợ chồng son, các vị khách liền lần lượt ra về.

Mấy người bạn thân thiết lâu năm

thì

được rủ ở lại chơi thêm mấy ngày.

Trong phòng khách sạn, Trương Hân Dịch

nói

với Hướng Lê: “Lần này cậu phải nắm chắc cơ hội đấy nhé, thổ lộ với Lục Gia Diệp ngay

đi, chứ đến lúc về là cậu ấy lại bay khắp thế giới đó, khó gặp nhau lắm, bấy giờ cậu

sẽ

càng

không

có dũng khí hẹn gặp cậu ấy đâu.”

Hướng Lê tay nghịch điện thoại, mặt ửng hồng vì xấu hổ, nhút nhát

nói: “không

có hy vọng gì đâu…Mình thổ lộ rồi, sau này ngay cả bạn cũng

không

thể làm

thì

phải làm sao?”

“Sao cậu biết là

không

có hy vọng? Lục Gia Diệp có nhiều scandal hẹn hò như thế cơ mà, cậu sợ gì mà

không

thử hả? Mình thấy cậu

không

hề kém cạnh gì mấy người phụ nữ kia hết, cậu còn là bạn lâu năm của Lục Gia Diệp nữa, gần quan được ban lộc mà.”

“Nhưng mà…” Hướng Lê vẫn do dự

không

dám quyết định.

“Má lúm

nhỏ

cũng

đã

làm đám cưới rồi, mình với Chu Kiêu cũng

đang

lên kế hoạch cho đám cưới đây, cậu còn chờ cái gì nữa? Hồi trước cậu cảm thấy Lục Gia Diệp thích Bồi Bồi, nhưng Bồi Bồi chia tay Tô Hàn

đã

ba năm rồi, Lục Gia Diệp cũng có

yêu

Bồi Bồi đâu,

đã

thế cậu ấy còn toàn có tin đồn cặp kè với mấy người phụ nữ lạ hoắc nữa…Chắc chắn là cậu ấy

không

có ý gì với Bồi Bồi đâu.”

Trương Hân Dịch tiếp tục động viên: “Lần đầu tiên khi mình thổ lộ với Chu Kiêu,

anh

ấy cũng

không

có cảm xúc gì, nhưng mình vẫn

không

ngừng cố gắng theo đuổi

anh

ấy ba năm, cuối cùng bọn mình

đã

ở bên nhau rồi đấy thôi! Hạnh phúc phải do chính mình giành lấy, chứ

yêu

thầm

sẽ

không

có kết quả gì đâu!”

Hướng Lê ngẩng đầu nhìn bạn, dưới ánh mắt sáng rực của



bạn thân,



dường như cũng cảm thấy linh hồn mình

đang

được thiêu đốt.

Thử

một

lần xem...

không

thử

thì

làm sao mà biết được…

Hoàn toàn hết hy vọng vẫn hơn là chôn giấu mãi trong lòng đúng

không?

Tranh thủ cơ hội này thôi…

Hướng Lê hạ quyết tâm,



đi

tắm rửa sạch

sẽ, lúc ra ngoài còn trang điểm

thật

tỉ mỉ, thay

một

chiếc váy đẹp, đứng trước gương ngắm lại mình, thấy

không

có vấn đề gì

thì

mới hít sâu

một

hơi rồi xuất phát.

Trời tối,

trên

đảo gió thổi l*иg lộng, bầu trời đêm yên tĩnh làm say lòng người.

Hướng Lê

đi

tới khu ngắm cảnh

không

người bên ngoài khách sạn, chụp

một

bức ảnh gửi cho Lục Gia Diệp rồi nhắn thêm

một

tin.

“Mình có

một

thứ muốn đưa cho cậu, mình ở đây đợi cậu nhé.”

Gửi xong, tim



đập thình thịch, lại hít sâu

một

hơi, bây giờ

không

thể quay đầu được nữa rồi, đừng sợ đừng sợ.

Lần dũng cảm nhất trong cuộc đời, chắc chỉ có lần này thôi.

Hai mươi phút sau, Lục Gia Diệp đến chỗ hẹn.

anh

thong thả bước đến trước mặt Hướng Lê, cười hỏi: “Bạn quả lê

nhỏ, bạn định cho mình cái gì vậy?”

Hướng Lê nhìn

anh,

nói

nhỏ

nhẹ: “thật

ra mình muốn gọi cậu đến tâm

sự

một

lúc, nhưng mà mình có mang theo

một

cái cốc sứ mình tự làm, nếu cậu thích

thì

lúc về mình

sẽ

đưa cho cậu.”

Lục Gia Diệp vuốt cằm, chép miệng

nói: “Hóa ra cậu coi tôi là

anh

trai tri kỷ hả? Tôi cứ tưởng tôi là ông chồng quốc dân ngọc thụ lâm phong khí chất ngời ngời làm điên đảo hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ chứ.”

Hướng Lê bật cười, đưa tay lên che miệng, cười đến đỏ bừng cả hai má.

“nói

đi, có chuyện gì buồn hả? Nếu

anh

Lục có cách gì giúp được

thì

nhất định

sẽ

giúp bạn quả lê

nhỏ

giải quyết.” Lục Gia Diệp ngồi xuống ghế dài, đan hai tay để sau gáy, nét mặt rất thoải mái.

Hướng Lê nhìn

anh, trong lòng dù

đã

chuẩn bị hàng triệu câu chữ, nhưng dường như lại bị tắc lại hết trong cổ họng.

nói

sao bây giờ? Phải

nói

thế nào

thì

mới tỏ ra tự nhiên nhất đây?

“Ừm…Ta…Chúng ta

đã

quen biết nhau nhiều năm rồi…”

“Ừ, đúng vậy.” Lục Gia Diệp nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của



thì

nét mặt bắt đầu ngờ vực.

anh

cẩn thận quan sát vẻ mặt

cô, phát

hiện



đang

bối rối và ngượng ngùng.

một

dự cảm xấu bắt đầu nổi lên trong lòng…

Bây giờ

anh

không

còn là thằng nhóc ngốc nghếch của ngày xưa nữa, mấy năm nay

anh

cũng trái ôm phải ấp với đủ loại phụ nữ rồi, cho nên cũng dần nhận biết được tâm lý và biểu cảm của phụ nữ…

“Mình muốn

nói

với cậu là…”

“Uầy! Cậu nhìn kìa!” Lục Gia Diệp bất ngờ cắt đứt lời

cô.

Hướng Lê nhìn theo hướng Lục Gia Diệp

đang

nhìn,

anh

nói

tiếp: “Bầu trời đêm đẹp quá nhờ!”

“Trong

một

buổi tối đẹp thế này

thì

không

nên buồn bã.”

Hướng Lê chỉ biết ngơ ngác nhìn Lục Gia Diệp.

Lục Gia Diệp lại

nói: “Nhưng tôi

thì

vẫn

không

kìm nén nổi nỗi buồn.”

“Tại sao?”

“A Tuyển với má lúm

nhỏ

cũng kết hôn rồi, mà vì sao tôi và người thương vẫn cách nhau xa đến vậy cơ chứ?”

Tâm trạng Hướng Lê dần dần trùng xuống…



chậm rãi hỏi: “Người cậu thích là…”

Lục Gia Diệp bất đắc dĩ cười khổ: “Trừ hổ cái ra

thì

còn ai vào đây nữa.”

“…”



biết hổ cái chính là Trịnh Bồi Bồi, đây là biệt danh mà Lục Gia Diệp dùng để gọi



ấy.

Mới đầu nghe thấy cách gọi này

thì

sẽ

cảm thấy cậu ấy có phần mất lịch

sự

khi trêu người ta như vậy, nhưng nghe lâu

thì

sẽ

nhận ra được

sự

yêu

thương của cậu ấy trong cách gọi đó.

Hướng Lê hỏi: “Cậu thích Bồi Bồi như vậy, tại sao

không

theo đuổi cậu ấy

đi?”

Lục Gia Diệp nhìn



đáp: “Vì tôi biết trong lòng



ấy

không

có tôi, vết thương lòng nào có thể chữa lành nhanh như thế, thôi

thì

cứ từ từ vậy.”

“Vậy mấy tin đồn của cậu với mấy người phụ nữ kia…Cậu làm thế là vì muốn quên Bồi Bồi

đi

sao?”

“không

phải.” Lục Gia Diệp lắc đầu, “Tôi làm vậy là vì…Tôi

không

muốn để



ấy nhận ra là tôi

đang

đợi



ấy.”

Hướng Lê chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Lục Gia Diệp, cảm xúc của

anh

đang

được giải phóng hoàn toàn,

không

phải là ánh mắt đùa giỡn bất cần đời, mà là ánh mắt thâm tình đầy trìu mến.