Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Thành Chờ Trăng Về

Chương 43: Chỉ Lan, Bố Không Thể Cho Con Một Danh Phận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tử Phàm vào cửa vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Thẩm Chỉ Lan và Thẩm Vu Quy đứng

chung một chỗ, anh ta nhíu mày:

“Mắt Gấu Trúc, cô lại giở trò quỷ gì...”

Chưa kịp dứt lời thì đã nghe trong điện thoại truyền ra giọng nói của Thẩm Thiên Hạo:

“Từ Tâm, dù thế nào thì bố cũng sẽ không ly dị với mẹ của con. Nhưng mà ở trường học con cũng đừng bắt nạt Chỉ Lan thể chứ? Gì mà con gái riêng, các con đều là con của bố.”

Trần Tử Phàm: ???

Anh ta kinh ngạc đến ngây người, lời định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Anh ta không thể tin được nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan - người cũng đang vô cùng kinh ngạc: “Ông ấy vừa nói

gì?” Thấm Vu Quy nhìn Thẩm Chỉ Lan, vui vẻ nhìn đáng vẻ vừa vênh váo đã trở nên cứng đờ của cô ta, khóe

miệng cong lên.

Không phải cô ta dựa vào sự cưng chiều của Thẩm Thiên Hạo mà muốn làm gì thì làm sao? Nếu vậy thì để chính

Thẩm Thiên Hạo làm cho cô ta không còn bậc thang để xuống được trước mặt tất cả các bạn học.



Hơn nữa... người mà cô ta thích là Trân Tử Phàm lại để ý nhất vấn đề thân phận.

Tất cả những gì cô ta đang có đêu thuộc về chị cô.

Cô phải thay chị mình đoạt lại tất cả! Thẩm Chỉ Lan cắn môi, mặt trắng bệch như tờ giấy, vẫn chưa tử bỏ mà hét

vào điện thoại:

“Bố, có phải bố nói nhầm gì không?”

Thẩm Thiên Hạo im lặng một lúc, nói: “Chỉ Lan, bố không thể cho con một danh phận để con đường hoàng đứng trước mọi người, đây là chuyện bố nợ con, con muốn gì bố cũng sẽ mua cho con.”

“Thì ra là vì bố cô ta thấy cô ta thua thiệt nên cô ta mới có nhiều tiền như vậy sao?” “Bố cô ta cũng quá đáng lắm! Đối xử với con gái riêng như vậy, Thẩm Từ Tâm thật đáng thương.”

“Đúng vậy, nghĩ lại thì trước đây Thẩm Từ Tâm còn phải vừa học vừa làm.” “Mới vừa rồi cô ta còn không biết xấu hổ nói gì nhỉ? Để chính thất phải thả người về bên tiểu tam? Bây giờ nghĩ lại không hiểu nổi sao cô ta có thể nói được câu nói đó.” “Trời ạ! Cô ta thật đáng sợ”

Đúng lúc này tiếng gõ bảng vang lên, cô giáo chủ nhiệm khoa đang cầm cây thước gõ lên bảng đen: “Vào học

rồi, các em còn túm tụm lại đẩy làm gì?” Mọi người lập tức giải tán.

Thẩm Vu Quy đã ngất điện thoại, lại trở thành “người xấu xí” nhút nhất, cô nhìn Thẩm Chỉ Lan nhắc nhở: “Em

gái, vào lớp rồi, sao em không ngồi xuống đi?” Câu nói này lại làm mọi người đồng loạt nhìn về phía Thẩm Chỉ

Lan.



Thẩm Chỉ Lan cảm giác như quần áo trên người bị lột sạch, trần trụi đứng trước mắt mọi người.

Ánh mắt khinh thường của bọn họ làm cho người cô ta rét run, muốn giải thích nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Thì ra đây chính là cảm giác của Thẩm Từ Tâm khi bị mọi người xa lánh.

Cô ta vô thức đi tới chỗ ngồi của mình, định ngồi xuống.

Giọng Trương Thiên Thiên không lớn cũng không nhỏ, cô châm chọc:

“Không phải con gái riêng thì không có tư cách ngồi chung với con gái vợ cả à?” Cô chỉ về vị trí trong góc phòng: “Thẩm Chỉ Lan, đó mới là chỗ ngồi của cô.” Thấm Chỉ Lan tức giận rơi nước mắt.

Những người đã từng giúp cô ta bốn cợt cái đứa xấu xí kia giờ lại chẳng còn một ai.

Dấu sao Thẩm Từ Tâm cũng có một Trương Thiên Thiên không bao giờ rời bỏ, vậy còn cô ta? Thẩm Chỉ Lan liếc

mắt nhìn về phía Lưu Linh.

Lưu Linh đã ngây người làm như người bị hại, còn trợn mắt liếc nhìn cô ta, sau đó cầm cặp sách đi chỗ khác, lúc

đi ngang qua cô ta còn cố ý và thật mạnh:

“Tại sao tôi lại quen biết loại tiền nhân như cô chứ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »