Chương 2: Ngày 1 cùng 15

Thẩm Vu Quy vội vàng xoay người xuống giường, nháy mắt lúc chân vừa chạm đất, chân cô mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất. Còn tốt cô kịp thời đỡ bên giường, thân thể khó chịu làm cô ngừng lại một lát, lúc này mới mặc quần áo, đuổi theo.

Cô mở cửa phòng, vọt tới đầu cầu thang, liền thấy Phí Nam Thành đang đi ra ngoài.

Khuôn mặt anh hình dáng lập thể rõ ràng, đẹp trai đến quá phận, nhưng giờ phút này kéo căng lấy hàm dưới, mặt lạnh, không nói chuyện, quanh thân lại tản ra khí tức ác liệt, để cho người ta liếc mắt liền nhìn ra anh đang nổi giận.

Mắt thấy hắn đi tới cửa nơi, liền muốn rời khỏi, quản gia chỉ có thể kiên trì nói ra: "Tiên sinh."

Phí Nam Thành bước chân dừng lại, quay đầu, cặp mắt kia sắc bén lại lạnh nhạt.

Quản gia ho khan một tiếng: "Lão phu nhân buổi sáng hôm nay gọi điện thoại tới, nói, nói là để hai người bồi dưỡng cảm tình, về sau Thẩm tiểu thư mỗi tháng mùng 1 cùng 15, đều phải đến bên này bồi ngài qua một đêm."

Hắn nói mỗi một chữ đều cảm giác được ánh mắt người đàn ông này càng lạnh hơn một phần. Cho đến nói xong, trên trán quản gia đều là mồ hôi lạnh. Hắn nuốt ngụm nước miếng, "Lão phu nhân thân thể không tốt, bác sĩ nói nhất định phải theo bà, bằng không mà nói..."

Đằng sau không nói, Phí Nam Thành cũng nghe hiểu. Trên mặt anh sự không kiên nhẫn càng thêm rõ ràng, một đôi mắt hung ác nham hiểm đáng sợ.

Quản gia cùng người hầu cửa bị dọa đến thở mạnh cũng không dám, trong phòng tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, như là sự yên tĩnh trước khi mưa bão tới.

Nửa ngày.

Phí Nam Thành lạnh xoẹt một chút, anh ngẩng đầu hướng trên lầu đi lên.

Nữ hài đứng ở đằng kia, bởi vì cách khá xa, khuôn mặt mông lung thấy không rõ lắm, nhưng tư thái kia cực kỳ giống...

Suy nghĩ vừa ra, Phí Nam Thành liền lập tức lạnh mắt.

Cái nhìn kia của Phí Nam Thành khiến người còn chưa xuống lầu là Thẩm Vu Quy kinh hồn táng đảm. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô cảm thấy chính mình đã vừa mới bị thiên đao vạn quả!

Sau đó, cô liền nghe được anh từng chữ từng chữ cắn răng nghiến lợi nói ra: "Như vậy thời gian còn lại, đừng để cô ta xuất hiện tại trước mặt của tôi!"

Âm thanh chán ghét muốn vứt bỏ làm Thẩm Vu Quy trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Anh đã như vậy chán ghét cô, vì cái gì tối hôm qua còn muốn đυ.ng cô?

Bên ngoài truyền đến tiếng xe của Phí Nam Thành, đám người hầu trong nhà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tập hợp một chỗ nhỏ giọng thảo luận bát quái.

"Phí tiên sinh thật đáng sợ..."

"Nói nhảm, tiên sinh ánh mắt cao như vậy, nhiều năm như vậy cũng không có vô gái nào có thể lọt vào mắt của hắn, kết quả lão phu nhân hết lần này tới lần khác an bài cho hắn một người xấu xí.. . Bất quá, cô nói, Thẩm tiểu thư là có vận khí tốt cỡ nào, như thế nào độc chiếm yêu thích của lão phu nhân?"

"Cái này ai biết được..."

Nghe người hầu ở tầng dưới nói, Thẩm Vu Quy theo bản năng đưa tay sờ về phía má phải của mình.

Nói ra, đám người này có khả năng không tin.

Cô tối hôm qua là lần thứ nhất thấy Phí Nam Thành, mà đối với lão phu nhân "Hết lần này tới lần khác sủng ái cô", càng là căn bản xưa nay chưa từng gặp mặt!

Cô sở dĩ đồng ý tới đây, là bởi vì dựa vào Phí gia là cơ hội duy nhất của cô.

Chính cô cũng không hiểu, lão phu nhân đối Phí Nam Thành phá lệ sủng ái, sốt ruột ôm chắt trai, vì sao lại hết lần này tới lần khác tuyển một cái "Người quái dị" như cô?

Nghĩ tới đây, sau lưng có một đạo chuông điện thoại di động truyền đến.

Là điện thoại di động của cô...

Thẩm Vu Quy quay trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy mẹ mình Vu Mạn Du gửi tin nhắn tới: [Vu Quy, con không có bại lộ đúng không?]

Câu nói này vừa ra, Thẩm Vu Quy vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía tấm gương bên cạnh.

Trên mặt cô một mảnh bớt màu xanh, trải qua một đêm, màu sắc đã phai nhạt mấy phần...