Chương 1: Thành thân

Nam Thất Thất là một ca nhi xinh đẹp, mười dặm tám thôn xung quanh đây không tìm được ca nhi thứ hai đẹp hơn cậu, nhưng người trong thôn nói thân thể cậu yếu ớt, không dễ có con, tỷ muội xung quanh đều đã gả chồng, mà cậu vẫn luôn kéo dài tới 18 tuổi còn chưa xuất giá.

Cậu đã bị người trong thôn chê cười nhiều năm, cũng có người cầu hôn cậu, nhưng đều là nam nhân bốn năm mươi tuổi đã goá vợ hoặc là người khiếm khuyết, cậu cũng chướng mắt những người này.Sáng sớm hôm nay, lại có hai nhà đến cầu hôn, là người Triệu gia và Lục gia trong thôn.

Triệu gia ở trong thôn tương đối giàu có, con trai nhỏ Triệu Thành nhà bọn họ chỉ muốn cưới một người vợ xinh đẹp, mặc kệ người vợ đó có biết làm việc nhà hay không, trước giờ cha nương gã vẫn luôn cưng chiều đứa con trai nhỏ này, không lay chuyển được gã nên liền đến đây cầu hôn.

Lục gia làm nghề bán đậu hủ, trong nhà chỉ có hai mẹ con, điều kiện gia đình tầm trung, không được tính là giàu có nhưng cũng không nghèo, Lục Tử Khiêm chất phác, nhìn rất ngu ngốc, đi học mấy năm trời mà không biết hết mặt chữ.

Mấy ngày trước Lục Tử Khiêm bị ngã xuống hồ nước lạnh, thiếu chút nữa đã chết, hiện tại còn đang thoi thóp, Lục mẫu đến đây cầu hôn, dù chưa nói rõ ràng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, nàng muốn cưới vợ xung hỉ cho con trai.

Hàng xóm khó có dịp thấy nhà Nam Thất Thất náo nhiệt như vậy, đều tới xem náo nhiệt, mọi người đều suy đoán Nam gia khẳng định sẽ chọn Triệu Thành Triệu gia, ai mà ngờ được dù phải cãi nhau với người nhà Nam Thất Thất cũng muốn gả cho Lục Tử Khiêm.

Nam Thất Thất rất kiên quyết, cha nương đánh mắng cũng vô dụng, trông Nam Thất Thất giống như không cho cậu gả cậu sẽ đi chết vậy, người trong nhà chỉ có thể rưng rưng nước mắt đồng ý.

Trước khi xuất giá, mẫu thân nắm tay Nam Thất Thất nói, “Con nghĩ kỹ chưa? Nhìn bộ dáng Lục Tử Khiêm kia, con gả qua đó ngày hôm sau sẽ phải thủ tiết, con cũng bằng lòng sao?”

“Con bằng lòng.” Nam Thất Thất dứt khoát lên kiệu hoa.

Cha nương cậu và người trong thôn nhìn bộ dạng này của cậu, đều cho rằng cậu yêu thầm Lục Tử Khiêm từ nhỏ, cho dù làm quả phụ cũng muốn gả cho hắn, thật là si tình.

Trong lúc mọi người cảm động vì tình yêu của cậu, Nam Thất Thất lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, cậu hiện tại là trọng sinh trở về, đời trước, giữa Triệu gia và Lục gia, cậu đã chọn Triệu gia.

Làm một ca nhi, trừ việc có thể sinh con ra, ca nhi và nam nhân cũng không có gì khác nhau, hơn nữa khả năng sinh con của ca nhi cũng không bằng nữ tử, chỉ cần không phải nghèo đến mức không có gì ăn thì hầu hết gia đình bình thường đều sẽ cưới nữ tử, trừ phi nghèo đến không còn biện pháp nào khác, mới có thể cưới ca nhi về nhà.

Nhưng mà mặc dù cưới ca nhi, cũng phải cưới ca nhi thân thể khoẻ mạnh, một là dễ sinh con, hai là có thể làm việc nhà nông giống như nam nhân vậy.

Nam Thất Thất xinh đẹp mảnh mai nên dù đã đủ tuổi xuất giá vẫn bị bỏ lại phía sau, trong lúc cậu tưởng rằng cả đời phải lẻ loi một mình, thế mà lại có tới hai nhà đến cầu hôn.

Điều kiện trong nhà Triệu gia rất tốt, diện mạo Triệu Thành cũng rất anh tuấn, tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi, nhưng nhìn cách đối nhân xử thế cũng rất thành thục, so sánh với Lục gia, cậu lập tức nhận lời cầu hôn của người nhà Triệu Thành.

Ai biết gả qua rồi mới phát hiện, bên ngoài Triệu Thành lịch sự văn nhã lại là con sâu rượu, còn thích bài bạc, mỗi lần đòi tiền trong nhà đều nói lên huyện mua sách thực ra là đi đánh bài.

Mỗi khi gã uống say hoặc là đánh bài thua tiền đều sẽ đánh cậu, hơn nữa cha mẹ chồng và mấy người ca ca của Triệu gia đều ghét bỏ cậu, lúc cậu bị đánh bọn họ đều thờ ơ lạnh nhạt, sau đó còn phải nói một câu “Thành Nhi nhà chúng ta rất văn nhã, nếu không phải bị người ta chọc tức, cũng sẽ không ra tay đánh người”.

Cậu trãi qua mấy năm chịu khổ ở Triệu gia, sau đó Triệu Thành lên trấn trên bài bạc, bị Hoàng Thượng đang cải trang vi hành nhìn thấy, phát hiện Triệu Thành là hoàng tử thất lạc nhiều năm của ông, lập tức liền nhận gã về.

Một người đắc đạo gà chó lên trời, chẳng qua vinh hoa phú quý mà Triệu gia được hưởng, không liên quan gì đến cậu, Triệu Thành vào kinh thành, tầm mắt mở rộng, đương nhiên chướng mắt ca nhi nông thôn như cậu, hơn nữa cậu bị Triệu Thành tra tấn mấy năm nay, người không ra người quỷ không ra quỷ, càng khiến người ta ghét bỏ.

Không chỉ có Hoàng Thượng, những quan to hiển quý trong kinh thành cũng cho rằng Triệu Thành cưới một ca nhi nông thôn bất tài như cậu rất mất mặt.

Sau đó Triệu Thành hưu cậu, lại không thả cậu đi, mà nhốt cậu ở Triệu gia làm một nô bộc thấp hèn, cậu nhìn Triệu Thành cưới nữ nhi của tể tướng, trãi qua cuộc sống tốt đẹp, mà cậu lại tiếp tục bị người ta đánh đập, thẳng đến lúc chết mới coi như thoát khỏi nơi ăn thịt người này.

Trời cao cho cậu thêm một cơ hội, cậu lại lần nữa mở mắt ra, về tới thời điểm trước khi thành thân với Triệu Thành, cậu vui sướиɠ thiếu chút nữa khóc oà lên.

Bất quá lựa chọn Lục gia cũng không phải quyết định tùy tiện, đời trước, cậu nghe nói Lục gia muốn xung hỉ cho nhi tử, cuối cùng không tìm được ai nên đã mua một ca nhi ở thôn bên cạnh về, Lục Tử Khiêm đã chết trong đêm thành thân, ca nhi đó phải làm quả phụ.

Tuy rằng bề ngoài Lục mẫu lạnh nhạt, thật ra đối xử với ca nhi đó rất tốt, ăn mặc không thiếu thứ gì, cũng không có ngược đãi y.

Chỉ là chưa đến hai năm, trong một đêm đen, ca nhi đó đã gϊếŧ chết Lục mẫu, trộm hết tiền trong nhà rồi bỏ trốn.

Đời này cậu chọn Lục gia, tránh thoát Triệu gia, cũng muốn giúp Lục mẫu thoát khỏi cái chết, một công đôi việc. Hơn nữa cậu còn rất thích ăn đậu hủ, gả đến Lục gia mỗi ngày đều có đậu hủ để ăn, càng thêm vui vẻ.

…….

Sau khi Lục Tử Khiêm tốt nghiệp đã kế thừa xí nghiệp gia tộc, dùng thời gian năm năm ngắn ngủi, đã trở thành người nắm giữ mạch máu kinh tế cả nước, giá trị nhan sắc cũng rất cao giống như bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết, nhưng hắn lại bị tai nạn xe cộ qua đời ở tuổi hai mươi bảy.

Lần nữa tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng gạch rất giống nhà dưới nông thôn, vật trang trí xung quanh đều là màu đỏ, trên cửa sổ còn dán chữ hỉ, quan trọng nhất chính là, có một tiểu thụ xinh đẹp mặc hỉ phục đỏ đang ngồi ở mép giường của hắn.