Chương 12: Không thể chịu đựng được

Nam Thất Thất cảm thấy khí thế trên người Lục Tử Khiêm thật đáng sợ, như muốn đánh Triệu Thành một trận.

Đời trước Nam Thất Thất bị Triệu Thành đánh đến sợ, Triệu Thành ở trong mắt cậu là tồn tại đáng sợ nhất, cho nên cậu cảm thấy phu quân bệnh tật ốm yếu, trí lực có vấn đề của cậu căn bản không phải đối thủ của Triệu Thành.

Cậu sợ Lục Tử Khiêm chẳng những không thể cho Triệu Thành một bài học, ngược lại còn bị Triệu Thành đánh, liền nhanh tay lôi kéo Lục Tử Khiêm vào nhà, “Không liên quan tới gã, là ngoài trời lạnh quá làm đệ lạnh đến phát khóc, gã là ai chứ, gã đến gần đệ nói gì đó đệ đều không nghe rõ.”

Triệu Thành cảm thấy lời này so với bị Lục Tử Khiêm đánh một trận còn mất mặt hơn, trong lòng kêu gào muốn tiến lên chửi người, lại thấy Lục Như Lan chống nạnh đi ra.

Khuôn mặt Lục Như Lan ngày thường luôn là lạnh lùng, trẻ con trong thôn đều sợ nàng, từ nhỏ Triệu Thành đã sợ Lục Như Lan, sau này trưởng thành rồi, cái loại sợ hãi này dường như đã khắc vào trong xương cốt, gã lập tức xoay người chạy.

Sau khi trở về, Lục Tử Khiêm nắm tay Nam Thất Thất lăn qua lộn lại xem xét, phát hiện đôi tay chỉ bị đông lạnh hơi đỏ lên thôi chứ không bị nứt da, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Lần sau không được như vậy nữa.”

Trước khi Lục Tử Khiêm xuyên qua hắn chính là tổng tài, làm chuyện gì đều có người giúp hắn làm, nhưng vô luận là người giúp việc hay là tài xế hoặc là tạp vụ trong công ty, đều là công nhân hắn bỏ tiền ra mướn về, hắn trả tiền những người đó làm việc, đều dựa theo nhu cầu đôi bên.

Nhưng hắn sẽ không lợi dụng tình cảm để người mình thích làm việc cho mình, huống chi Nam Thất Thất khiến người ta yêu thương như vậy, hắn nhất định phải yêu thương Nam Thất Thất thật nhiều.

Hắn nói với Nam Thất Thất lần sau để hắn giặt quần áo, nhưng mà hắn tìm trong nhà một vòng, cũng không tìm được bất cứ thứ gì tương tự như xà phòng.

Hắn nhớ rõ người cổ đại dung bột bồ kết giặt quần áo, nhưng điều kiện nhà bọn họ không tốt, hắn hỏi Nam Thất Thất mới biết, nhà bọn họ đều dùng tro giặt quần áo, lúc hắn còn đang khϊếp sợ sao lại dùng tro giặt quần áo, liền nghe Nam Thất Thất nói bọn họ vậy mà đều dùng tro gội đầu tắm rửa.

Lục Tử Khiêm nhìn phu lang thơm tho mềm mại của mình cũng là dùng tro tắm rửa, hắn liền không thể chịu đựng được.

Vốn dĩ hắn không muốn giống những người xuyên việt khác xuyên qua làm ruộng, chế tạo cái gì mà xà phòng, xi măng các thứ, chỉ muốn cùng vợ con trải qua cuộc sống bình thường, nhưng hiện tại hắn phát hiện, với mức sống hiện tại trong nhà, hắn không thể nuôi vợ được.

Nếu nhà hắn vẫn luôn nghèo như vậy, vợ hắn phải dãi nắng dầm mưa trồng trọt, mùa đông chỉ có thể đến bờ sông dùng nước lạnh giặt quần áo, muốn tắm rửa mà trong nhà ngay cả thùng tắm cũng không có, chỉ có thể dùng nước lau người, không mất vài năm, tiểu mỹ nhân gầy yếu nhà hắn đã bị gió sương mài mòn trở nên thô ráp.

Vì để người trong nhà giặt quần áo thuận tiện hơn, khi phu lang tắm rửa sẽ thơm thơm, hắn chuẩn bị chế tạo xà phòng thơm trước, thùng tắm cũng phải nhanh chóng làm xong.

Mùa đông như thế này, là thời điểm tốt nhất cùng người mình thích ở trong phòng ngâm nước nóng tắm.

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tử Khiêm: “Ta cũng không có cách nào thoát khỏi, cũng giống những người xuyên việt khác đều phải làm ruộng.”

Nam Thất Thất: “Phu quân cố lên!”