Chương 2: Xung hỉ

Trước khi Nam Thất Thất gả qua đã biết sức khỏe Lục Tử Khiêm không tốt, tối nay chắc chắn sẽ chết, cho nên khi thấy mình phải bái đường với một con gà trống, cũng không quá kinh ngạc.

Chỉ là khi vào động phòng cậu thập phần khẩn trương, không vì cái gì khác, mà bởi vì nam nhân trong phòng này sắp phải chết, cậu phải ở cùng một người sắp chết trong đêm khuya, tưởng tượng như vậy liền cảm thấy rất đáng sợ.

Chẳng qua có đáng sợ hơn nữa, cũng không bằng lúc ở Triệu gia, tình hình bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Sau khi vào phòng, cậu liền ngồi ở mép giường quan sát nam nhân đang nằm trên giường, đợi đến lúc tình trạng của hắn có điều khác thường, cậu sẽ đi gọi người đến, có lẽ còn có thể cứu hắn, cho dù không cứu được, cũng là số mệnh của hắn, cậu cố gắng hết sức là được.

Cậu phát hiện nam nhân trên giường tuy rằng sắc mặt không tốt, diện mạo vẫn thập phần anh tuấn, không tô son trát phấn giống Triệu Thành, mà là vẻ đẹp kiên cường, lúc trước cậu ở trong thôn cũng đã gặp qua Lục Tử Khiêm vài lần.

Chẳng qua khi đó Lục Tử Khiêm luôn cong eo cuối đầu, hơn nữa vẻ mặt ngu dại, hoàn toàn che dấu vẻ đẹp của hắn.

Lục Tử Khiêm làm người thành thật, tính cách cũng rất tốt, cho dù hôm nay hắn không chết, đời này sống cùng hắn cũng là một lựa chọn không tệ.

Nam Thất Thất thở dài, muốn nói vì sao người tốt không thể sống lâu, liền nhìn thấy nam nhân trên giường mở mắt ra.

Hơn nữa ánh mắt sáng trong, không nhìn ra bộ dáng như trẻ em chậm phát triển trí tuệ thường ngày chút nào, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?

Hai người đều rất kinh ngạc, Nam Thất Thất tuy là người đã từng chết một lần, nhưng cậu cũng chưa thấy người gần kề cái chết bao giờ, cậu sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Mà Lục Tử Khiêm nhíu mày đánh giá tiểu thụ xinh đẹp tước mặt một lát, “Ở âm tào địa phủ được phát vợ hả? Sớm biết vậy ta đã đến đây sớm hơn rồi.”

Nam Thất Thất sốc toàn thân, đặc biệt là khi nghe được mấy chữ âm tào địa phủ, cậu nổi da gà cả người, cậu run rẩy đứng lên, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi còn chưa có chết đâu, đừng quá sốt ruột.”

Nam Thất Thất như là sợ hắn đem cậu cùng xuống âm tào địa phủ, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, chỉ là hai chân mềm nhũn, chân trái vướng chân phải té ngã một cái.

Lục Tử Khiêm muốn dìu cậu đứng lên, chỉ là hắn chột dạ, thế nhưng không ngồi dậy được, chỉ có thể ngưa mắt nhìn tiểu thụ xinh đẹp vừa lăn vừa bò chạy đi.

Lục Tử Khiêm chống cằm nhìn tiểu nương tử của hắn, tuy rằng tư thế chạy bộ không đẹp, té ngã cũng rất dễ thương.

Trước khi hắn chết, xu hướng giới tính là nam, hắn có bằng cấp cao, giá trị nhan sắc cũng cao, còn có gia sản nghìn tỷ, nhưng vẫn chưa từng yêu đương.

Nguyên nhân không phải do hắn, giá trị nhan sắc của hắn cao, yêu cầu của hắn đối với giá trị nhan sắc nửa kia cũng cực cao, nhưng mà những người có nhan sắc hợp mắt hắn không phải là thẳng năm thì cũng quá ẻo lả, không ẻo lả thì lại không phù hợp với thẩm mỹ của hắn, hắn rất chung thủy và bảo thủ trong chuyện tình cảm, không chập nhận việc đùa giỡn tình cảm người khác, mãi cho đến chết hăn vẫn còn độc thân.

Không nghĩ tới sau khi hắn chết lại được cho một người vợ xinh đẹp hoàn toàn phù hợp mắt thẩm mỹ của hắn, nhìn tình hình này cũng không tính là quá xấu.

Lúc Nam Thất Thất lao ra khỏi phòng, những người tới ăn tiệc cưới vần chưa đi, đám người đang ầm ĩ nhìn thấy Nam Thất Thất từ trong phòng chạy ra đều ngơ ra tại chỗ.

Đột nhiên yên lặng, bầu không khí tràn ngập khϊếp sợ.

Sau khi Lục Tử Khiêm xảy ra chuyện, nhiều người trong thôn đều đến thăm.

Hôn lễ hôm nay rất náo nhiệt, tuy Lục Tử Khiêm vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, phải dùng gà trống thay hắn thành thân, nhưng đa số người đều từng đến thăm hắn, mọi người nhìn sắc mặt hắn đen xì, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, rất khó sống qua đêm nay, hiện tại thấy phản ứng và biểu hiện Nam Thất Thất như vậy, phỏng chừng là chết thật rồi.

Nam Thất Thất cũng thật đáng thương, lúc trước không thể xuất giá, khó khăn lắm gả đi được, ngày đầu tiên thành thân phu quân lại chết.

Lúc này một nam nhân uống say hô lên, “Ai không biết Nam Thất Thất là một tên sao chổi*, năm nó ra đời đã khắc chết ca ca ruột, không biết Lục đại tẩu nghĩ gì mà cưới cái tên sao chổi về xung hỉ, không chết cũng bị nó khắc chết.”

(sao chổi: đại diện cho sự xui xẻo)

Nam Thất Thất nghe được lời này, siết chặt nắm tay, năm cậu sinh ra, ca ca cậu gặp chuyện ngoài ý muốn nên qua đời.

Bởi vì chuyện này, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị người ta mắng là tên sao chổi, cho nên khi cậu nghe thấy lời này, theo bản năng cảm thấy áy náy cúi đầu thật thấp.

Lục mẫu nhíu nhíu mày nhìn về phía nam nhân kia, “Bé hai*, cha ngươi uống say rồi, mau đỡ cha về nhà đi.”

(*gốc là 二娃, Hán Việt là nhị oa, có nghĩa là đứa trẻ thứ hai trong nhà)

Bề ngoài Lục mẫu nhìn rất bình tĩnh, thật ra trong lòng đã rối tinh rối mù rồi.

Nàng đã sớm đoán trước rồi sẽ có một ngày như vậy, đại phu nói con trai của nàng sẽ chết trong hai ngày này, nàng cùng đường mới nghĩ tới chủ ý xấu, tìm một ca nhi để xung hỉ.

Hiện tại nhìn bộ dáng sợ hãi của Nam Thất Thất, nàng mới tỉnh táo lại, cách làm của nàng không chỉ không thể cứu con trai, còn làm hại Nam Thất Thất.

Lục mẫu cố gắng để mình bình tĩnh giây lát, vỗ vai Nam Thất Thất, để mọi người đợi ở bên ngoài, nàng vào xem tình hình trước.

Người trong thôn nhìn phản ứng của nàng, trong lòng đều hiểu rõ, xem ra hỉ sự hôm nay phải biến thành tang sự rồi.

Có mấy nhà từng cầu hôn Nam Thất Thất cảm thấy may mắn, cũng may Nam Thất Thất không gả đến nhà bọn họ, lớn lên xinh đẹp có ích lợi gì, không thể làm việc nhà nông cũng không dễ có con, còn khắc người khác.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tử Khiêm: “Ta có vợ rồi!”