Chương 20: Ngọc bội này ngươi có được từ đâu?

Triệu Thành đến sòng bạc chơi thua hết tiền trên người, trong lúc gã kích động nhất thời muốn cược lớn, liền đem ngọc bội đeo bên hông ném nén lên bàn, muốn dùng ngọc bội này thế chấp chơi tiếp.

Còn chưa bắt đầu ván tiếp theo, liền có một nam nhân trung niên đi tới cầm ngọc bội lên xem.

Nam nhân mày kiếm mắt sáng, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng phong thái thời trẻ vẫn không giảm như cũ, trên người hắn còn có một loại khí thế uy nghiêm đáng sợ, làm người đối mắt với hắn bị dọa cho hai chân mềm nhũn.

Triệu Thành vốn dĩ muốn mắng hắn sao lại lấy ngọc bội của bội của gã, chỉ là lúc đối diện đôi mắt nam nhân, lập tức sợ hãi không dám lên tiếng.

Hắn có một loại ảo giác, luôn cảm thấy cảm giác lúc đối diện với nam nhân này rất giống cảm giác lúc đối diện với Lục Tử Khiêm, ánh mắt hai người đều hung mãnh như dã thú, những người khác ở trong mắt bọn họ nhỏ yếu giống như con kiến.

Nam nhân trung niên vuốt ve hoa văn trên ngọc bội, hỏi Triệu Thành, “Ngọc bội này là của ngươi?”

Triệu Thành phát hiện nam nhân ở đánh giá mình, theo bản năng cúi đầu không dám nhìn hắn, “Đúng vậy, là của ta thì sao? Ngươi ý kiến gì?”

“Là ai cho ngươi?” Nam nhân lại hỏi.

Triệu Thành cảm giác giống như nam nhân này đang chất vấn gã, nếu câu trả lời của gã không đúng ý hắn, đầu gã sẽ phải chuyển nhà, gã run rẩy nói: “Nương ta cho ta, làm sao vậy?”

“Dẫn ta đi gặp nương ngươi.” Ngữ điệu của nam nhân lúc này không hề bình tĩnh.

Triệu Thành vừa nghe lời này có chút nóng vội, “Ngươi muốn kiếm chuyện hả?”

Nương gã là một phụ nhân, sao có thể để nam nhân này muốn gặp là gặp được.

(*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng)

Nhưng nam nhân này ném vào tay gã một thỏi vàng, Triệu Thành lập tức đồng ý.

Đừng nói là vàng, gã lớn như vậy rồi đến bạc cũng chưa thấy qua, Triệu Thành thấy tiền sáng mắt, đừng nói đối phương chỉ muốn gặp nương gã, đối phương muốn bán nưỡng gã, gã cũng không nói hai lời liền đồng ý.

……

Có nhiều khách quý cưỡi ngựa tới Triệu gia như vậy, người trong thôn đều tò mò đi hóng chuyện, Lục Tử Khiêm cũng muốn ra cửa nhìn xem, bị Nam Thất Thất sống chết cũng phải kéo hắn vào nhà, không cho hắn đi xem.

“Chúng ta ăn cơm, nguội rồi không ngon đâu……” Nam Thất Thất cúi đầu nhỏ giọng nói.

Kỳ thật Nam Thất Thất là sợ Triệu Thành trở thành hoàng tử, gã ghi thù Lục Tử Khiêm mà đem Lục Tử Khiêm gϊếŧ chết, cũng sợ Triệu Thành muốn tra tấn cậu, đem cậu mang đi.

Kỳ thật Triệu Thành hiện tại đã bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống bánh đập cho ngơ ngát, đã sớm quên mất nhân vật nhỏ Lục Tử Khiêm này từ lâu rồi.

Lúc gã dẫn nam nhân kia và người hầu của hắn về nhà, nghe thấy nam nhân hỏi nương gã, “Ngọc bội này ngươi có được từ đâu?”

Nương Triệu Thành im lặng một lúc lâu, mới cẩn thận nói: “Năm đó lúc ta ở đốn củi trong núi, nhìn thấy một nữ nhân đã tắt thở nằm trên mặt đất, trong lòng ngực nàng còn có một đứa nhỏ, ta thấy đứa nhỏ còn sống, đang thoi thóp, nên ôm về nhà.”

“Nàng đã chết?” Biểu cảm của nam nhân rất đau xót, thậm chí đứng không vững thân thể hơi nghiêng ngã.

Bọn họ nói chuyện một lúc lâu sau, Triệu Thành thế mới biết, nam nhân này vậy mà là đương kim thiên tử, mà gã lại là đứa trẻ nương nhặt được ở trong núi, thân phận chân chính của gã là hoàng tử!

Triệu Thành có chút không tin, bởi vì gã cảm thấy mình không giống Hoàng Thượng một chút nào, ngược lại rất giống cha nương gã.

Hoàng Thượng cũng cảm thấy Triệu Thành không giống con của hắn và nữ nhân hắn yêu thương, ngược lại rất giống con của thôn phụ này.

Nhưng trên người đứa nhỏ này có ngọc bội của nữ nhân mà hắn yêu thương, hơn nữa năm đó nữ nhân mà hắn yêu thương có nói qua với hắn một câu, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, sẽ càng ngày càng giống đối phương, đây cũng chính là tướng phu thê trong truyền thuyết.”

Nếu như đứa nhỏ này ở cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu lâu ngày, có thể càng ngày càng giống hai người bọn họ hay không?

Giọng nói hoạt bát của nữ phảng phất vang lên ở bên tai hắn, làm hắn nắm chặt ngọc bội trong tay, “Nàng được chôn ở nơi nào? Dẫn trẫm đi gặp nàng.”