Chương 4: Tướng công mới cưới

Triệu Thành nghe mọi người xung quanh đều nói Nam Thất Thất một người vượng phu, trong lòng càng tức giận, theo ý của gã, Lục Tử Khiêm chết rồi, mọi người đều mắng Nam Thất Thất là tên sao chổi, Nam Thất Thất hối hận, quỳ trên mặt đất khóc lóc nói không muốn làm quả phụ, cầu xin gã đưa cậu đi.

Kết quả Lục Tử Khiêm được người đỡ ngồi dậy, giống như một người bình thường đang uống nước, mọi người đều đang khen Nam Thất Thất là phúc tinh vượng phu, lại nhìn qua Nam Thất Thất, sau khi kinh ngạc thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó vui vẻ cười ngây ngô.

Triệu Thành là loại người nếu mọi chuyện không theo ý gã sẽ tức giận lung tung, gã liền lên tiếng châm chọc mỉa mai trong tiếng hoang hô của mọi người, “Không phải là hồi quang phản chiếu đó chứ, ta từng nghe nói người bệnh nặng trước khi chết tinh thần đều rất tỉnh táo, chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt……”

Gã còn chưa nói xong, liền thấy mọi người trứng mắt nhìn gã, đặc biệt là Lục mẫu, hận không thể đυ.c mấy cái lỗ lên đầu gã.

Triệu Thành nổi tiếng là nói chuyện vô duyên, bất quá ở đời trước, Nam Thất Thất không có cơ hội tiếp xúc với Triệu Thành trước khi thành thân, bị Triệu Thành giả vờ dịu dàng lừa gạt, sau khi thành thân mới phát hiện đây là một tên nam nhân rác rưởi.

Nam Thất Thất sau khi trải qua một đời, rất hiểu Triệu Thành là loại người gì, hiện tại nghe được lời Triệu Thành nói cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, bởi vì lời nói khó nghe hơn nữa Triệu Thành cũng đã từng nói rồi.

Nhưng đời trước cậu bị Triệu Thành đánh nên sinh ra sợ hãi gã, hiện tại không chỉ không dám chủ động mở miệng phản bác Triệu Thành, ngay cả khi bị Triệu Thành nhìn thoáng qua, cũng sợ tới mức cả người run rẩy.

Lục Tử Khiêm đang uống nước, nghe những người trong phòng nói chuyện, biết được nguyên chủ cũng tên là Lục Tử Khiêm, hơn nữa lúc trước rơi vào trong nước hôn mê bất tỉnh.

Mà tên Triệu Thành này cũng cầu hôn Nam Thất Thất giống hắn, mà Nam Thất Thất lựa chọn nguyên chủ, Triệu Thành ghi hận trong lòng, mới có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.

Hơn nữa chắc chắn Nam Thất Thất từng bị tên Triệu Thành này bắt nạt, bằng không sẽ không sợ hãi như vậy.

Lục Tử Khiêm bỏ chén xuống, vẫy tay kêu Nam Thất Thất đến gần.

Trước mặt nhiều người như vậy Nam Thất Thất bị tướng công mới cưới kêu đến gần làm cậu có hơi xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn ai, đã vậy lúc cậu đến gần, tướng công của cậu còn nắm lấy tay cậu.

Nam Thất Thất giật mình, muốn rút tay về, Lục Tử Khiêm lại dùng mắt ra hiệu cho cậu, như là muốn nói với cậu không cần phải sợ.

“Nghe nói mấy ngày ta hôn mê, nương đã tìm cho ta một cuộc hôn nhân tốt,” Lục Tử Khiêm nhìn Nam Thất Thất, “Quả nhiên vẫn là người mẹ hiểu con mình nhất, cưới cho ta một nương tử xinh đẹp như vậy.”

Hắn thấy Nam Thất Thất xấu hổ nên không Nam Thất Thất nữa, mà quay đầu nhìn về phía Triệu Thành, “Ai cưới được chính là nương tử của người đó,người không cưới được có ghen tị cũng vô dụng, lời nói gây gắt chỉ khiến người khác nhìn thấy bộ dạng giận dữ xấu xí, vô dụng của hắn ta thôi.”

“Ta ghen tị với ngươi?!” Triệu Thành trung hoành hành ngang ngược với đám bạn cùng lứa tuổi quen rồi, đừng nhìn Lục Tử Khiêm to con, trước kia gã đã từng đánh mắng tên ngốc này, tên ngốc này luôn khóc lóc chạy về mách mẹ, hôm nay lại nói Triệu Thành gã ghen tị với một tên ngốc?

Triệu Thành tức run người, nếu không phải ở đây nhiều người, gã hận không thể đá Lục Tử Khiêm mấy đá, tiễn người lên đường.

So với bộ dạng tức giận của gã, Lục Tử Khiêm không để trong lòng, vẫn cười nói: “Ngươi không ghen ti với ta, thì là cái gì? Chẳng lẽ bị bệnh dại? Ngươi mới vừa nói con người trước khi chết sẽ hồi quang phản chiếu, ta cũng nghe nói qua, người bị chó điên cắn cũng sẽ giống như chó điên cắn người khắp nơi.”

“Ngươi mắng ta là chó!” Triệu Thành hoàn toàn bị hắn chọc giận, nhảy cẫng lên muốn đánh người, lại bị mọi người đang vây xem ngăn cản, gã bị hai người nông dân xách lên.

Triệu Thành cũng một mét bảy mươi, ỷ nhà có tiền thu mua những đứa trẻ cùng thôn làm đàn em, ngày thường cũng có thể bắt nạt tên ngốc và người trong nhà, hiện tại bị hai nông dân xách lên như xách một con gà con.

Sau khi gã bị xách ra ngoài, vừa vặn bị Triệu mẫu mới đến nhìn thấy, nàng lập tức nhào lên cứu con trai, “Các ngươi làm gì vậy, Thành Nhi nhà ta là người đọc sách, các ngươi làm bị thương tay con ta, các ngươi đền không nổi đâu!”

“Người đọc sách cũng không ăn nói như gã, đừng sỉ nhục người đọc sách.” Hai nông dân này là người thôn bên cạnh, là cữu cữu của Lục Tử Khiêm, những người khác sợ đắc tội Triệu gia, bọn họ thì không sợ, nói xong còn đem Triệu Thành ném trên mặt đất, để gã mau cút đi.