Chương 5: Đệ gả cho ta là tự nguyện chứ?

Lục Tử Khiêm còn đang bệnh, Lục mẫu sợ ở đây nhiều người làm phiền hắn nghỉ ngơi nên bảo mọi người ra ngoài trước.

Mọi người thấy Lục Tử Khiêm chưa chết, hết chuyện để hóng, cũng đều rời đi, có mấy người lúc đi ra ngoài còn ồn ào nói: “Mọi người mau ra ngoài đi, đừng làm phiền vợ chồng son động phòng.”

Người này vừa nói xong, theo sau đó là một trận cười lớn.

Mọi người đều biết Lục Tử Khiêm đang suy yếu, chắc chắn không thể động phòng, nhưng lại thích nghe loại chuyện mang đầy sắc thái vui đùa này.

Bọn họ còn vừa cười, vừa lén đánh giá Nam Thất Thất, muốn thấy cậu xấu hổ.

Tuy rằng lúc mọi người cưới vợ đều cưới người khỏe mạnh có thể làm việc nhà nông, nhưng cũng rất thích những người xinh đẹp. Bọn họ nằm mơ cũng muốn cưới một người vợ đảm đang tháo vác việc nhà, nhưng họ cũng có thể ngủ với một người xinh đẹp, yếu đuối như Nam Thất Thất.

Đúng là Nam Thất Thất rất xấu hổ, cậu còn xoay người đi, không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của mình, nhưng mà sau khi xoay người qua một bên, lại đối diện với đôi mắt hoa đào của Lục Tử Khiêm.

Lục Tử Khiêm rất vừa ý tiểu thụ Nam Thất Thất xinh đẹp này, sự yêu thích hiện lên trong ánh mắt không thể che giấu.

Nhưng hắn chỉ nhìn Nam Thất Thất một cái, liền đổi thành ánh mắt hung ác nhìn về phía mấy nam nhân lén nhìn Nam Thất Thất.

Hắn còn chưa nói gì, mấy nam nhân kia liền sợ tới mức cả người run lên, chạy nhanh ra ngoài.

Sau khi bọn họ chạy ra rồi, liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Các ngươi sợ cái gì? Hắn không phải chỉ là một tên ngốc thôi sao?”

“Ta cũng không biết bị sao nữa, ánh mắt hắn rắt đáng sợ, ta vừa nhìn chân liền mềm nhũn.”

“Chẳng lẽ hắn bị bệnh một trận, ngược lại trở nên thông minh hơn?”

“Nghe nói hắn từ nhỏ đã không thông minh, có một thầy bói đi ngang qua nói hắn bị thiếu một hồn, không lẽ sau khi rớt xuống nước, bị quỷ nước nhập vào đoạt xá?”

Bọn họ nhỏ giọng nói thầm, thấy Lục mẫu đang nhìn bọn họ, bọn họ lập tức im lặng.

Lục mẫu: “Khi Tử Khiêm còn nhỏ cũng từng rớt xuống nước, lúc cứu lên thì trở nên ngốc nghếch, có khả năng một hồn kia vẫn trong nước, lần này vừa vặn tìm trở về.”

“Phải không……” Mấy người kia cũng khá trẻ tuổi, chưa từng nghe qua việc này, xấu hổ nói: “Vậy phải chúc mừng hắn rồi.”

Đợi bọn người xám xịt rời đi rồi, Lục mẫu gõ gõ cửa, bảo hai vợ chồng son ở trong phòng nghỉ ngơi, bên ngoài đã có nàng và mấy thân thích, hàng xóm thu dọn, nếu Lục Tử Khiêm có việc gì thì ra tìm nàng.

Lục mẫu nói xong liền rời đi, tâm trạng nàng rất tốt, vốn dĩ nàng coi ngựa chết thành ngực sống*, muốn cưới vợ xung hỉ cho con trai, mọi người đều khuyên nàng đừng lãng phí tiền.

(* ngựa chết thành ngực sống: con nước còn tát, cố gắng hết sức làm việc gì đó, dù biết trước kết quả không như mong muốn.)

Nhưng nàng vẫn làm, hơn nữa những người khác trong thôn thành thân đều dùng xe bò, không có tiền ngồi kiệu hoa, vì là ngày vui, nên nàng tiêu rất nhiều tiền lên thị trấn mời kiệu hoa tới đón dâu.

Vốn dĩ nàng cũng không hy vọng nhiều, chỉ là nàng nghĩ, nếu như nàng không làm vậy, Lục Tử Khiêm mà chết, nàng sẽ càng hối hận.

Nhưng hiện tại Lục Tử Khiêm hôn mê nhiều ngày tỉnh lại, mặc kệ về sau có để lại di chứng hay không, hết thảy những gì nàng làm đều đáng giá.

……

Vừa nãy người nhiều, Nam Thất Thất xấu hổ, hiện tại người đều đi rồi, cậu càng xấu hổ hơn, chân tay luống cuống, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, không biết nên làm gì.

Nam nhân đang nằm trên giường nam nhân là tướng công mới cưới của cậu, còn đang bị bệnh, theo lý cậu nên tiến đến chăm sóc, nhưng cậu lại có hơi sợ người lạ.

Lục Tử Khiêm nhìn ra cậu đang bối rối, bảo cậu ngồi xuống trước, “Ta bị bệnh một thời gian, uống rất nhiều thuốc, mùi trên người rất khó ngửi, nếu đệ chê ta, có thể đến phòng khác ngủ.”

“Ta không chê, mùi hương trên người huynh rất dễ ngửi, Lục đại nương…… Không đúng, hiện tại là bà mẫu, bà mẫu chăm sóc huynh rất tốt, trong phòng cũng không có mùi kỳ lạ nào.” Nam Thất Thất vốn dĩ rất căng thẳng, nghe hắn nói như vậy, trong lòng ấm áp dễ chịu.

(*bà mẫu: mẹ chồng)

Khi còn nhỏ, lúc cậu ở nhà, người trong nhà tuy không đánh không chửi cậu, nhưng cũng không quan tâm, hầu hết thời gian cha nương đều chỉ để ý đến đệ đệ, trước kia gả cho Triệu Thành, đừng nói là được quan tâm, không đánh cậu, cậu đã thắp nhang cảm tạ rồi.

Không nghĩ tới Lục Tử Khiêm đang bị bệnh, còn lo lắng cậu chê mùi khó ngửi, nghe nói người Lục gia đều rất tốt, xem ra là thật sự.

Lục Tử Khiêm lại hỏi cậu, “Ta là một người sắp chết, bắt đệ gả cho ta thật là làm đệ tủi thân rồi, nghe nói nương vì muốn xung hỉ cho ta nên mới để đệ gả qua đây, đệ gả cho ta là tự nguyện chứ? Có ai ép buộc đệ không?”